Trên đường đến công ty, Đoan Mộc Mộc vẫn vì ý đáng sợ đó mà rối rắm, liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh, cuối cùng không nhịn được mở miệng, “Cái đó. . . . . .”
Ánh mắt Lãnh An Thần từ tập tài liệu trên đùi dời đi, nhìn về phía cô, “Có chuyện gì cứ nói.” thật ra thì từ sớm anh đã cảm thấy cô đứng ngồi không yên.
Đối diện với ánh mắt của anh, những tia sáng như muốn thiêu đốt người khác, giống như mặt trời ngoài cửa sổ mọc trong mắt của anh, Đoan Mộc Mộc không thích ứng được nên khẽ quay đầu, “Cũng không có gì chuyện, chỉ muốn hỏi một chút có người nào nhà họ Lãnh biết vẽ tranh không?”
“Làm gì?” Lãnh An Thần vô cùng nhạy cảm.
Cảm thấy những tia sắc bén và muốn tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt anh, Đoan Mộc Mộc liền vội vàng lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ thuận miệng hỏi thôo.”
“Không có!” Nửa ngày, anh mới trả lời một câu.
“À? Không có ai biết vẽ tranh sao?” Dường như Đoan Mộc Mộc cảm giác không thể tưởng tượng nổi, nam nữ trong gia đình giàu có, không phải trong bụng chứa đầy thơ văn và luân thường đạo lý mới là đa nghệ sao?
“Thế ba, ông ấy thì sao?”
“Rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì?” Cô vừa dứt lời, âm thanh của anh đột nhiên lần lệbiến đổi nghiêm túc, dường như chỉ cần nhắc tới Lãnh Chấn Ngiệp thì tâm tình của Lãnh An Thần sẽ không tốt, thật hoài nghi đến cùng bọn họ có phải là cha con hay không?
Đoan Mộc Mộc không có thói quen thấy anh đột nhiên hạ thấp nhiệt độ, nên vội vàng nói sang chuyện khác, “Không có việc gì, chỉ là tôi muốn học vẽ tranh, buổi tối ở nhà rất nhàm chán, cho nên. . . . . .” Cô dùng đại một lý do.
“Vậy sao?” Lãnh An Thần lạnh lùng hừ một tiếng, “Giống như Tô Hoa Nam?”
A!
Đoan Mộc Mộc thề là cô không hề có suy nghĩ kia, nhưng khi cô muốn giải thích, thì Lãnh An Thần đã cúi đầu, ánh mắt lại chăm chú nhìn tài liệu.
Chẳng lẽ người tặng tranh và kẹo cho cô thật sự là Tô Hoa Nam, nhưng hiện tại rõ ràng anh ta không có ở nhà họ Lãnh a!
Đại não của Đoan Mộc Mộc dường như cũng rối loạn, dường như bị chập mạch rồi!
*********************************************
“Mang vào cho tôi ly cà phê!” Lãnh An Thần vừa cầm điện thoại lên liền mở miệng, nhưng nói xong mới phát hiện điện thoại hoàn toàn không ai nhận.
Điện thoại vang lên từng tiếng lại từng tiếng, từ đầu tới cuối không có người nào nghe, đáng chết, người phụ nữ này lại đi đâu?
Lãnh An Thần đứng dậy, hướng phòng làm việc của cô đi tới, đẩy cửa, bên trong quả nhiên không có ai, trong lúc anh xoay người sắp đi, thì nghe điện thoại trên bàn làm việc của cô vang lên.
Điện thoại di động cũng không mang?
Anh sửng sốt một chút, đi tới, thậm chí có chút tò mò ai gọi điện thoại cho cô? Có phải là Tô Hoa Nam hay không?
Dãy số trên điện thoại không không có tên tuổi, nhưng có thể xác định dãy số này không phải của Tô Hoa Nam, cảm giác này khiến trong lòng anh thoải mái, nhìn điện thoại vẫn vang lên rất kiên nhẫn, Lãnh An Thần đang chần chờ có muốn nghe hay không, thì điện thoại cúp, anh cười một tiếng, mới vừa để điện thoại di động xuống, ai ngờ trong điện thoại đột nhiên có âm thanh quái dị phát ra ——
“A. . . . . . A, muốn, nhanh lên một chút. . . . . . Ừ. . . . . .”
Âm thanh như vậy đối với Lãnh An Thần cũng không xa lạ gì, dù không nhìn hình ảnh, anh cũng có thể biết đó là cái gì?
Đáng chết! Người phụ nữ này lại ngang nhiên lưu trong điện thoại di động những thứ đồ hỗ độn này, anh còn tưởng rằng cô là rất thuần khiết chứ?
Anh tức giận, một lần nữa cầm điện thoại di động lên, nhưng khi thấy hình ảnh video thì nhất thời cả người sửng sốt, đây không phải là Hà Mật Nhi sao? Còn người đàn ông đang đè trên người Hà Mật Nhi đó không phải là anh?
“Lãnh tổng, anh tìm tôi?” Đoan Mộc Mộc từ phòng vệ sinh ra ngoài, nghe cô thư ký khác nói Lãnh An Thần vào phòng làm việc của cô, cô vội vàng chạy tới.
Trên mặt của Lãnh An Thần u ám như mây đen tháng bảy, dường như chỉ một giâynữa là sẽ mưa to, còn trên tay anh đang cầm điện thoại di động của cô, “Nói, chuyện gì xảy ra?”
Đoan Mộc Mộc không hiểu ra sao, nháy mắt mấy cái, “Cái gì?”
Tha thứ cô đã sớm quên mất chuyện video này, sau khi quay cảnh đó, ngoại trừ mở ra chia cho bạn tốt của mình là Đường Tịch Nhan và Giảm Ưu, thì cô thật sự không xem qua nữa.
“Hì hì, thật ra thì quay không có tệ nha, ha ha. . . . . .” Đoan Mộc Mộc nhìn video xong, trong lòng đã lạnh đi một nửa, nhưng vẫn còn giả ngây ngốc mơ hồ.
Lãnh An Thần cũng cười lạnh một tiếng, “Phải không, không phải tôi nên thưởng cho cô vì cô đã quay cho tôi một clip tốt?”
Đoan Mộc Mộc vội lắc đầu ngoay ngoảy, “Không phải, cái này chỉ đơn giản là ngoài ý muốn mà thôi!”
Nhớ tới tình huống ngày đó, Đoan Mộc Mộc còn muốn nổi giận, hạnh phúc suốt đời của cô cũng bị hủy trong chính ngày đó.
“Ngoài ý muốn?” Lãnh An Thần áp tới gần cô, cặp mắt giống như con báo chuẩn bị đi săn lóe ra ánh lạnh nhìn Đoan Mộc Mộc truyền một tin tức, đó chính là nguy hiểm, “Tôi không ngờ tâm cơ cô lại sâu như vậy? Gả cho tôi còn chưa thấy thỏa mãn, còn tính hại tôi?”
Ầm!
Đoan Mộc Mộc không thể lui được nữa, đụng vào cánh cửa phía sau, tay của cô bám vào cánh cửa, dường như muốn nắm gì đó, nhưng không có, cảm thấy sát khí của anh tiến tới gần, cô giải thích, “Không phải như anh nghĩ đâu, phải . . . . .”
“Nói, mục đích của cô là gì?” Đáy mắt Lãnh An Thần ánh lên tia sắc lạnh, anh vẫn cho rằng người phụ nữ này vì tiền tài mà gả cho anh, xem ra chuyện này không hề đơn giản như vậy, huống chi cô vẫn cùng Tô Hoa Nam léng phéng, điều này không khỏi làm anh hoài nghi.
“Mục đích?” Vẻ mặt Đoan Mộc Mộc mờ mịt.
“Người đứng sau lưng cô đến tột cùng là muốn cái gì? Thậm chí còn không tiếc lấy cô làm mồi nhử, nói!” Tay của anh lập tức bóp chặt cằm của cô, gần như muốn bóp vỡ.
Vết thương sau lưng bởi vì khẩn trương mà đau đớn, sắc mặt của Đoan Mộc Mộc trắng bạch, “Tôi không hiểu anh nói cái gì? Chuyện này thật là ngoài ý muốn. . . . . . Ngày đó ở phi trường, bụng của tôi rất đau. . . . . . . Ai kêu anh không kìm hãm được như vậy, đáng lẽ phải trách ai đó chứ?”
Đoan Mộc Mộc nói một hơi, cuối cùng cộng thêm bất mãn của mình mà kháng nghị, cô không mắng chửi bọn anh chẳng phân biệt được ở chỗ nào mà đã loạn phát tình là may lắm rồi, lại còn hoài nghi cô có dụng ý khác? Người đàn ông này điển hình là trong lòng tiểu nhân nhưng giả bộ quân tử mà.
“Anh cũng biết video này đã có ít nhất hai tháng, cho nên tôi không có mục đích, nếu có thì sớm đã xảy ra chuyện, chứ không phải bây giờ.” Đoan Mộc Mộc sợ anh không tin, còn nói.
Quả thật như thế, huống chi ngày đó thật sự có người từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, lúc ấy anh cũng nghe thấy âm thanh, chỉ không ngờ đó lại là cô?
“Cô xác định không có nói láo?” Tròng mắt đen của Lãnh An Thần híp lại, tiếp tục tăng áp lực vào bàn tay.
“Không có, không có, anh nghĩ ai mà thèm đoạn video bẩn mắt người đó.” Đoan Mộc Mộc giơ tay lên quơ quơ, “Bây giờ tôi sẽ xóa nó, OK?”
Nhìn video xóa bỏ, Lãnh An Thần cũng buông lỏng người phụ nữ trước mắt ra, tính bước ra ngoài, nhưng trong thoáng chốc lại dừng lại, quay đầu lại nhìn Đoan Mộc Mộc, “Tốt nhất là cô đừng giở trò gì với tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô chết rất thảm!”
Đoan Mộc Mộc co rút khóe môi, “Lãnh tổng yên tâm, tôi không có rảnh rang như vậy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!