Đoan Mộc Mộc bị ‘mời’ đến một biệt thự có kiến trúc bề ngoài giống như cung điện, trên người cô vẫn đang còn mặc áo ngủ hình mèo Kitty đáng yêu, giờ phút này đối mặt một đám người có vẻ mặt nghiêm túc và khí chất cao quý ngồi trên ghế salon, cô có cảm giác như một nữ hầu gái đang được hoàng gia thẩm duyệt
Giật giật môi, cô vừa muốn mở miệng, liền nghe trong phòng vang lên một giọng nói uy nghiêm: “Cô Đoan, ngồi đi!”
Mời cô ngồi? Liếc nhìn chiếc ghế salon bằng da khảm ngọc trai màu trắng, cô thật sự là không có dũng khí, vật này vừa nhìn đã biết là có giá trị xa xỉ, lỡ ngồi bị hư cô không thể bồi thường nổi, nếu ngồi dơ bẩn, cô cũng không lau được.
“Không cần, không cần, ” cô liên tiếp khoát tay, nhìn về phía bà lão đang nói chuyện với mình, mái đầu bạc trắng giống như tơ, sắc mặt trắng hồng, vì được chăm sóc bảo dưỡng kỹ lưỡng nên nhìn chỉ như hơn ba mươi tuổi, tuy nhiên ánh mắt kia đặc biệt sâu thẳm, giống như một đầm nước sâu đang lẳng lặng chảy, ai mà nhìn thấy bà, cũng sẽ bị hút vào con sóng gợn lăn tăn trong, dù có muốn giãy giụa cũng vô ích.
“Cô mang thai đứa bé của An Thần?” Một người đàn ông trung niên cũng ngồi trên ghế sa lon, rất uy nghiêm, bình tĩnh.
Cái gì mà đứa bé? Đoan Mộc có chút ngơ ngẩn, hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra ở sân bay bữa trước.
Phịch!
Một cuốn tập san giải trí bay tới trước mặt cô, trong đó có một tấm hình cô đang kéo người đàn ông kia. Phía trên tấm hình có một dòng tít rất to——
Thiếu chủ Lãnh Thị kiếm niềm vui mới, phơi bày chuyện có thai!
Thì ra là cái này?
Đoan Mộc Mộc lắc đầu liên tục, “Không phải vậy, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm!”
“Hiểu lầm?” Người đàn ông ngồi trên ghế sa lon cười lạnh, “Tin tức này báo chí, TV và internet đều đăng mà có hiểu lầm!”
À?
Đoan Mộc Mộc vô cùng choáng váng. . . . . .
Không thể nào?
“Cô Đoan, cô đã có mang cốt nhục của nhà họ Lãnh chúng ta, hơn nữa chuyện này đã bị loan tin bởi các phương tiện truyền thông, cho nên chuyện này chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về vụ việc này.” Bà lão tiếp lời.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu lia lịa như muốn vứt bỏ những chuyện mơ hồ này, cô muốn giải thích, nhưng nhất thời không biết bắt đầu mở miệng từ chỗ nào. Nếu cô biết người đàn ông bị cô kéo tới chịu tội thay là thiếu gia của Lãnh thị, thì cô thà rằng đồng ý lời cầu hôn của Hồ Tiểu Liệt cho xong.
“Thưa phu nhân. . . . . . Không, thưa bà không phải như vậy đâu ạ. ” Đoan Mộc Mộc há mồm: “Cháu không mang thai cốt nhục của nhà họ Lãnh các người, chuyện này chỉ là một hiểu lầm, là một vở kịch.”
“Vậy sao?” Bà lão chợt cười một tiếng, nhưng nụ cười này không hiện trong đáy mắt của bà: “Cho dù không mang thai cũng không sao, kết hôn, hai đứa tự nhiên sẽ có con.”
Kết hôn?
Lần này Đoan Mộc Mộc còn chưa kịp mở miệng, đã nghe phía sau truyền đến một giọng nói vô cùng lạnh lẽo âm u: “Cháu sẽ không kết hôn với cô ta!”
Xoay người, thấy Lãnh An Thần vẻ mặt lạnh lẽo đi vào, tay còn dắt theo một người phụ nữ, chính là cô gái tên Y Nhiên ở sân bay ngày đó, thấy bọn họ, Đoan Mộc Mộc giống như thấy được cứu tinh, vội vàng chạy tới, “Vừa đúng lúc, anh giải thích một chút cho họ biết đi.”
Đôi mắt Lãnh An Thần hung hăng quét qua gương mặt của Đoan Mộc Mộc, ánh nhìn như rắn độc di động, khiến toàn thân cô nhất thời run lên,còn anh đã ôm lấy người phụ nữ của mình đi ngang qua bên người cô: “Bà nội, cháu chỉ muốn cưới Y Nhiên, những người phụ nữ khác cháu không cần!”
Phòng khách to như vậy mà yên tĩnh đến độ chỉ cần một cây kim rơi xuống đất cũng có thể phát ra tiếng nổ rung trời, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình trở nên rất mỏng manh, có chút không chịu nổi không khí như vậy, cô vội vã mở miệng: “Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng không muốn kết hôn!”
“Không thể thuận theo ý các người được!” Ngữ khí xuất ra khỏi miệng bà lão tóc bạc, uy nghi và lạnh lẽo thấu xương giống như một bậc Đế Vương, khiến cho mọi người nhất thời không phân biệt rõ được là đang nói với Đoan Mộc Mộc hay đang nói với Lãnh An Thần , nhưng bất luận là nói người nào, thì kết quả cũng đều giống nhau ——
Kết hôn!
Trong bệnh viện.
Đoan Mộc Mộc ngây người như phỗng, mới vừa rồi còn ở nhà họ Lãnh thảo luận vấn đề có lấy chồng hay không thì lại nhận được một cú điện thoại, nói là cha cô bị tai nạn xe cộ, chẳng lẽ đây chính là họa vô đơn chí trong truyền thuyết?
“Thiếu phu nhân, cuộc phẫu thuật đã sắp xếp xong xuôi, phu nhân không cần phải quá lo lắng!” Người lên tiếng nói chuyện là người đàn ông trung niên đã “mời” cô đến nhà họ Lãnh, cũng là quản gia của nhà họ Lãnh, tất cả mọi người đều gọi ông là chú Khôn.
“Vâng!” Đoan Mộc Mộc trả lời, thậm chí còn không nhận thấy danh xưng của mình đã bị đổi thành thiếu phu nhân, điều này có nghĩa là chỉ cần chuyện nhà họ Lãnh nhận định, ai cũng không thể thay đổi.
Ba giờ sau, cuộc phẫu thuật kết thúc, gương mặt bác sĩ có vẻ nặng nề, “Cô Đoan, cha cô bị chấn thương sọ não, mặc dù được cấp cứu kịp thời đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sợ rằng. . . . . .”
Câu nói tiếp theo, Đoan Mộc Mộc đã quên mất, chỉ biết là từ giờ cha mình vẫn chưa tỉnh lại, chỉ sống như người thực vật, nhưng dù là như vậy, ít nhất ông vẫn còn sống, chỉ có điều phải cần một số tiền rất lớn để nuôi bệnh, nhưng cô lại mới vừa tốt nghiệp đại học, không có một xu dính túi.
“Thiếu phu nhân, mọi chuyện của ông thông gia đều đã sắp xếp xong xuôi, phu nhân cứ yên tâm. ” Lời nói của chú Khôn khiến Đoan Mộc Mộc đang chìm trong tuyệt vọng lại thấy được hi vọng.
“Có phải tôi gả cho Lãnh An Thần thì tiền chữa bệnh của cha tôi cũng không cần lo lắng hay không?” Cô hỏi rất ngu ngốc.
“Điều đó là đương nhiên!” Chú Khôn cười, lộ ra vẻ ấm áp.
“Được, chú báo lại đi, tôi gả!” Đoan Mộc Mộc không có chút do dự nào liền quyết định chuyện liên quan đến cả đời mình, chỉ cần cha cô có thể sống, thì dù cô có chết cũng cam lòng.
Một tuần lễ sau.
Chiếc áo cưới sang trọng mặc ở trên người của Đoan Mộc Mộc, nói là sang trọng là bởi vì thân sau của áo cưới dài hơn hai mét, từng tầng từng tầng giống như như sóng biển, khi cô mặc áo cưới vào ngườibao gồm dưới, giống như một nàng tiên cá xinh xắn.
Nhìn mình trong gương, Đoan Mộc Mộc cũng không dám tin tưởng cô đã thật sự kết hôn, nhưng đúng là cô đã thật sự kết hôn!
Hôn lễ rất rườm rà long trọng, các phương tiện truyền thông tập trung khoảng hơn một ngàn, Đoan Mộc Mộc bị đèn flash chụp mà choáng váng đầu óc, mà chuyện khiến cô càng choáng hơn chính là nụ hôn diễn ra trong hôn lễ, từ lúc bắt đầu gương mặt của Lãnh An Thần đều là vẻ lạnh lùng, chỉ khi Mục Sư tuyên bố hôn cô, cô mới nhìn thấy nụ cười ở khóe môi anh, nhưng nụ cười này lại rất tà ác, anh ghé sát vào bên tai của cô thì thầm: “Tân nương xinh đẹp của tôi, rốt cuộc cô đã thỏa nguyện khi kết hôn với tôi, nhưng sau đó, tôi muốn cô phải chuộc tội vì sai lầm của mình!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!