- Kiểm tra tổng quát xong rồi bác sĩ nói gì?
- Bác sĩ nói anh đã hoàn toàn bình phục, vết thương cũng đang lành rất nhanh. Giờ thì em mau nói anh nghe, ban nãy là em nói điện thoại với ai mà nhập tâm vậy?
- Là Chấn Nam...
- Tiêu Chấn Nam? - Dịch Quân cắt ngang ngay - Sao lại là tay bác sĩ đó nữa?
- Lần trước em bị bắt cóc, Chấn Nam lo lắng mấy ngày, hôm nay mới gọi được cho em nên hỏi thăm nhiều hơn thôi.
- Chứ không phải lại muốn dụ dỗ em cái gì nữa ư?
- Anh nghĩ đi đâu vậy, Dịch tổng?
- Còn nghĩ gì nữa, Hâm Đình à, nói một câu với em: từ lúc nào mà xung quanh em đã xuất hiện nhiều gã đàn ông như thế? Trước thì có Tiêu Chấn Nam, sau lại đến Lăng tổng đẹp trai giỏi giang, thật làm người khác ganh tị!
Hâm Đình chớp mắt nhìn Dịch Quân, bất ngờ trước giọng điệu ghen tuông rành rành này. Chẳng phải sao, lúc trước suốt năm năm làm vợ chồng, hắn còn không buồn để ý tới vợ chứ đừng nói là “ghen” với bất kỳ người đàn ông nào ở gần cô! Cười thầm trong bụng, cô nghĩ cách trêu hắn:
- Còn hỏi nữa sao, là do Hâm Đình này ngày càng trở nên quyến rũ xinh đẹp.
- Em nói thế mà nghe lọt tai à?
- Được rồi, được rồi, đùa với anh thôi. Lăng Giang thì không nói, còn Tiêu Chấn Nam đối với em chỉ là bạn bè thân thiết, đồng cảm. Anh ấy thực sự rất tốt đấy, bao năm qua ở cạnh chăm sóc em, còn giúp em nhiều chuyện...
Tự nhiên Hâm Đình ngừng lại, hiển nhiên Dịch Quân cũng hiểu nốt câu nói ấy:
- Giúp em trả thù anh chứ gì?
- Tóm lại, Chấn Nam tốt với em vậy thôi. - Hâm Đình không muốn đào sâu thêm mấy vấn đề khó nói - Anh ghen với Lăng Giang, chứ ghen với Chấn Nam chỉ vô ích.
Vô ích? Dịch Quân hậm hực trong lòng, rõ ràng thấy Tiêu Chấn Nam đối với Hâm Đình đâu phải chỉ dừng ở mức bạn bè. Là do cô vô tư không nhận ra hay chỉ đang muốn vỗ về hắn? Trên cương vị cùng phái mạnh với nhau, hắn hiểu rõ bản tính đàn ông nhiều hơn cô.
Chợt, hắn nghe tiếng Hâm Đình ngay bên cạnh:
- Anh lại làm sao nữa rồi?
- Chồng em không vui khi nghe em khen người đàn ông khác nhiều đến thế.
- Dịch tổng, anh thật trẻ con! Không nói với anh nữa, em còn việc phải làm...
Hâm Đình vừa quay lưng đi thì nhanh như cắt, Dịch Quân nắm tay cô kéo lại. Rất nhanh sau đó, cô phát hiện mình đã nằm gọn trong vòng tay hắn. Dịch tổng ôm chặt vợ, áp mũi lên mái tóc cô mà ngửi nhè nhẹ, giở giọng đòi hỏi:
- Chồng giận thì em phải dỗ dành, đền bù chứ.
- Anh bao nhiêu tuổi mà đòi dỗ dành? - Hâm Đình rụt vai lại khi hắn cứ ngửi lên tóc, xuống vành tai cô gây nhộn nhạo - Được... đợi anh ra viện rồi sẽ đền bù sau!
- Không cần lâu vậy, đền ngay bây giờ luôn!
- Đây là bệnh viện... lỡ bác sĩ vào thì sao?
- Trời đã tối, còn bác sĩ nào nữa chứ. Mà ban nãy anh khóa cửa phòng rồi. Đây là phòng VIP riêng đặc biệt của Dịch tổng, ai dám đi vào đây!
Dịch Quân hôn vào lòng bàn tay Hâm Đình đang che trước miệng mình, chắc chắn rằng cái chuyện tốt lành này sẽ không bị phá ngang. Từ lúc phẫu thuật tới nay đã gần một tuần, hắn hồi phục nhanh tới bất ngờ, sức khỏe lại cường tráng như cũ.
Hai ngày sau đó thì Dịch tổng vào phòng VIP sang trọng, nhìn nơi này chẳng giống hề giống phòng bệnh mà cứ y như phòng riêng biệt tại tư gia.
Giường êm gối đẹp, mọi vật dụng đều như thể mang từ biệt thự tới đây. Tạm thời còn cần theo dõi đến cuối kỳ, nên chưa xuất viện ngay được, nhưng hắn sống thế này cũng quá thư thái nhàn hạ.
Khỏe mạnh rồi thì Dịch Quân nghĩ tới chuyện muốn ôm ấp Hâm Đình. Khó khăn lắm hắn mới bắt đầu khiến cô xiêu lòng, ở bên cạnh chăm sóc mấy ngày qua, giờ phải tranh thủ hàn gắn tình cảm.
Ban nãy nghe cô khen Tiêu Chấn Nam, còn tự nói mình quyến rũ, hắn nhất định phạt cô về sự tự mãn, còn đem đàn ông khác ra chọc hắn.
Một tay vẫn giữ chặt eo Hâm Đình, nhất quyết không để cô vùng thoát, tay còn lại nhanh chóng luồn vào trong áo cô, lần tìm tới đôi gò bồng đảo mềm mềm, xoa bóp chậm rãi.
Hâm Đình kháng cự, dù hơi thở nhanh dần, cảm nhận ngón tay hắn tác động bên ngoài áo lót, bắt đầu kích thích.
- Dừng lại... Tay anh...!
Nghe chất giọng gấp gáp của cô vợ trẻ, cơ thể Dịch tổng bắt đầu nóng ran, cứ ngửi rồi liếm nhè nhẹ vành tai cô, bàn tay ở bên trong lớp áo mỏng kia trở nên không kìm chế, từ từ len vào áo lót và chạm nhẹ vào đỉnh nụ hồng e ấp.
Hắn nhận rõ sự run rẩy vừa tới của Hâm Đình, cô liền muốn đẩy hắn ra nhưng căn bản là không đẩy nổi! Hắn thích thú quan sát khuôn mặt cúi gằm đỏ ửng của cô, thủ thỉ:
- Em phản ứng rồi này, thích sao?
- Không có! - Hâm Đình cố kéo cánh tay càn quấy sàm sỡ đó - Anh... Dịch Quân, dừng lại ngay! Đừng có giở trò ở đây chứ... Ưm...!
Hâm Đình cắn môi kìm nén, hai gò má hồng hào cả rồi, không khỏi làm Dịch Quân vừa buồn cười vừa ham muốn, cái tính cứng đầu chịu đựng của cô càng thôi thúc sự chiếm hữu nơi hắn hơn.
Trêu đùa một chút thôi mà khiến Hâm Đình thở dốc rồi, thân thể này sau ba năm không được hắn “chăm sóc” vẻ như trở nên nhạy cảm hơn! Hắn rời tay khỏi áo khiến cô thở phào nhưng tiếp theo liền sửng sốt khi hắn luồn tay bên dưới vào bên trong chiếc váy ngắn của cô, giở trò chọc phá lần nữa.
- A, khoan... Chỗ đó, không!
- Để anh kiểm tra thử nơi này của vợ yêu nhé? Ngoan, yên lặng nào.
- Yên lặng cái đầu anh! Buông ra...!
Dịch Quân mút nhẹ cổ Hâm Đình, bỏ mặc lời yêu cầu gấp gáp từ cô, càng tỏ ra vui thú trước hành động khám phá cơ thể vợ. Bị ngón tay hắn trêu ghẹo nơi mẫn cảm nhất, Hâm Đình ngứa ngáy khó chịu.