- Nếu cô thực sự muốn Dịch Quân thân bại danh liệt thì cũng nên lấy cả hồ sơ về cuộc phẫu thuật của Ruby và Yên Yên ba năm trước. Vụ này mà đem ra ngoài nhất định sẽ là đòn giáng mạnh nhất vào danh tiếng nhiều năm của Dịch Quân!
- Không được! Riêng vụ này là không thể đem ra bây giờ!
- Tại sao? Cô sợ nhớ lại nỗi đau về Yên Yên hay lại không nỡ với Dịch Quân?
Dịch Quân, Dịch Quân! Sao cái gì Tiêu Chấn Nam cũng kéo hắn vào vậy, bản thân anh chàng đang bị cái gì à? Đạm Nhã quá bực mình liền đanh giọng:
- Bởi vì vụ việc của Ruby và Yên Yên còn có uẩn khúc! Ruby không phải con gái ruột của Dịch Quân, là do Thịnh Mỹ Kỳ cùng vệ sĩ Đài Cương đứng phía sau lừa gạt! Thảo nào tôi cứ lấy làm thắc mắc, vì sao bên cạnh Dịch tổng lại không có cô ta, hóa ra là vì mối quan hệ của họ đã kết thúc như thế.
Thấy Chấn Nam nhìn chăm chú, Đạm Nhã lấy hơi đều trở lại, chán nản bảo:
- Năm ấy Yên Yên bị lấy gan, cứ tưởng có nhầm lẫn trong xét nghiệm ADN khiến Dịch Quân hiểu lầm con bé. Thế nhưng hôm đó thấy bìa hồ sơ kia, tôi mới biết rõ sự việc khi ấy, tính ra anh ta cũng là bị Thịnh Mỹ Kỳ lừa gạt! Dù Dịch Quân đã gián tiếp hại chết Yên Yên nhưng kẻ đứng phía sau dàn dựng lại là Thịnh Mỹ Kỳ cùng gã Đài Cương, tôi muốn tìm cho bằng được hai kẻ này!
- Không chừng Dịch tổng đã xử lý bọn họ rồi cũng nên.
- Dù là vậy thì tôi vẫn cảm giác vụ việc của Yên Yên còn có một bí mật nào đấy.
Tiêu Chấn Nam nhìn biểu hiện suy tư của Đạm Nhã, bản thân không rõ chuyện Yên Yên năm xưa còn có bí mật nào khác nữa, nhưng anh biết chắc rằng chính điều này sẽ khiến cô lưỡng lự trong chuyện trả thù Dịch Quân!
- Tôi nghĩ, cô cần phải tàn nhẫn hơn nữa! - Chấn Nam thở mạnh.
- Tiêu Chấn Nam, trả thù cũng phải biết suy nghĩ, không phải cứ đâm đầu vào làm dữ dội thì hay đâu! Người tôi nhắm tới là Dịch Quân, thú thực tôi không muốn Dịch gia bị hủy hoại nặng nề. Nhớ năm xưa, khi gia đình tôi gặp khó khăn cùng cực, chính Dịch Nghiễm đã có ơn cứu giúp! Tôi không thể chỉ vì trả thù Dịch Quân mà lấy oán báo ơn được! Anh hiểu chứ?
Kiên quyết lẫn rõ ràng từng lời, Đạm Nhã bỏ đi trước sự im lặng từ vị bác sĩ trẻ.
…Đạm Nhã về đến biệt thự với dáng vẻ khá mệt mỏi. Laura hình như vừa ra ngoài, cô nghĩ mình nên đi tắm cho thoải mái.
Hơn nửa tiếng sau, cô nghe có tiếng bước chân đi vào nhà, lại nghĩ cô bé thư ký trở về nên tắt vòi sen, lau khô người xong rồi mặc áo choàng tắm. Tuy nhiên, lúc bước ra phòng khách thì cô bất ngờ khi thấy Dịch Quân ngồi trên sofa, tay cầm ly rượu và đang nghĩ ngợi gì đó.
- Dịch tổng, anh làm gì ở đây vậy?
Bấy giờ mới rời khỏi những dòng suy nghĩ mơ hồ, Dịch Quân đưa mắt nhìn Đạm Nhã trong chiếc áo choàng tắm, mái tóc dài ướt đẫm để qua một bên vai, cơ thể cô tỏa ra mùi thơm thoang thoảng dìu dịu, hóa ra là cô vừa mới tắm xong.
- Tôi đến gặp cô Đạm vì có vài chuyện muốn nói.
- Sao anh không gọi điện trước cho tôi?
- Muốn dành cho cô sự bất ngờ thôi.
Bất ngờ gì chứ, làm giật cả mình! Đạm Nhã nhủ thầm, chậm rãi đến ngồi xuống ghế sofa ở phía đối diện, tiếp theo thấy hắn đưa cho mình một ly rượu, mời.
- Tôi không có hứng thú uống rượu lúc này, Dịch tổng thông cảm. Anh có chuyện gì muốn nói thì nói nhanh một chút, tôi buồn ngủ rồi.
- Được, vì hôm nay có chuyện vui nên tôi mời cô một ly, chỉ một ly thôi mà.
Tự dưng Đạm Nhã tò mò về “chuyện vui” mà Dịch Quân nhắc tới, thiết nghĩ nếu không uống với hắn một ly thì khó lòng mà biết được, nên sau vài giây lưỡng lự cô cũng đành nâng ly lên uống trước mặt hắn.
Dịch Quân nở nụ cười ẩn ý khi ly thủy tinh cạn rượu được cô đặt xuống bàn, sau đó hỏi:
- Chiều nay cô Đạm có theo dõi cuộc họp báo trực tiếp của tôi không?
- À có, trưa nay đang làm việc tôi bất ngờ đọc tin về tài xế riêng của Dịch tổng, nên khi anh mở cuộc họp báo tôi dĩ nhiên đã theo dõi. Thật tốt khi...
Quan sát Đạm Nhã đề cập tới chuyện đó một cách hết sức tự nhiên khiến Dịch Quân cảm thán trong lòng, tài đóng kịch cũng khá ghê, nếu không làm thiết kế nội thất thì cô nên đi làm diễn viên!
Khi buổi họp báo thuận lợi kết thúc, hắn nhận một báo cáo từ vệ sĩ về kết quả kiểm tra ly rượu lẫn chai rượu mà tối đó Đạm Nhã đã mời hắn uống. Có lẽ cô rời đi quá vội vã mà quên lấy đi chúng, nhờ vậy mà hắn mới biết trong ly rượu có thuốc ngủ! Thủ phạm lấy đi hồ sơ về vụ tài xế Mã, hắn đoán ra rồi!
- Dịch tổng, anh nghe tôi nói chứ?
- Tôi vẫn đang nghe đây.
- Anh đang suy nghĩ gì à, hay là về chuyện vui mà khi nãy anh nhắc tới?
- Cô Đạm muốn biết chuyện vui ấy là gì không?
- Nếu anh thấy tiện thì cứ nói.
Uống cạn ly rượu, Dịch Quân đứng dậy đi vòng qua chiếc bàn, đến trước mặt Đạm Nhã đang tỏ ra khó hiểu trước sự di chuyển đột ngột này, giọng nhấn mạnh:
- Hâm Đình, cuối cùng thì anh cũng thực sự tìm thấy em rồi!
Từ hiếu kỳ chờ đợi mau chóng chuyển qua thất vọng chán chường, Đạm Nhã bảo:
- Dịch tổng, vẻ như anh còn thua cả một đứa trẻ lên ba. Trò đùa gì cũng có giới hạn của nó thôi, năm lần bảy lượt anh cứ nói tôi là Hâm Đình, sau đó thì Dịch phu nhân vợ anh đã đường hoàng trở về, tôi tưởng anh đã nhận ra sai lầm khi nhầm lẫn tôi là Hâm Đình, thế mà bây giờ anh lặp lại chuyện vớ vẩn đó lần nữa ư?
- Hâm Đình! - Dịch Quân như thể chẳng để ý gì tới câu hỏi khó chịu từ Đạm Nhã, cứ thản nhiên gọi cô bằng cái tên này - Anh chỉ muốn báo cho em biết tin vui của anh, chứ không quan tâm em nghĩ gì hay có thái độ ra sao.
- Dịch tổng, anh...
Câu nói từ Đạm Nhã bị cắt ngang bởi hành động đột ngột từ đối phương, đó là Dịch Quân cúi thấp người xuống để mặt hai người đối diện nhau rất gần, đồng thời đôi tay hắn cầm lấy hai bên thành ghế sofa, giống như kẹp cô vào thế gọng kìm khó mà rời đi. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt mở to của cô, giọng nhàn nhạt:
- Thảo nào lần đó khi uống rượu, anh đã khó hiểu vì sao mình dễ say tới vậy, hóa ra là bị em bỏ thuốc ngủ hạ gục.