Buông viết, Dịch Quân ngả người ra sau ghế, nhìn chằm chằm vào vợ bằng đôi mắt vô cảm. Biết mình chẳng có nhiều thời gian, Hâm Đình đi thẳng vào vấn đề:
- Là về Yên Yên! Tại sao thời gian qua, anh lại đối xử lạnh nhạt với con bé?
- Có như vậy sao?
- Rõ ràng là thế! Ngay cả bản thân Yên Yên cũng nhận ra điều đó.
- Nếu là về chuyện này thì tôi không muốn nghe. Cô ra ngoài đi!
Trước thái độ hết sức thờ ơ từ Dịch Quân, thật khiến Hâm Đình khó chịu.
- Hơn một năm qua, anh bắt đầu thay đổi thái độ với Yên Yên. Đã không hỏi han chơi đùa thì thôi, anh thậm chí còn không ôm con gái, tới nỗi mỗi lần nó tới gần anh thì y như rằng anh muốn đẩy nó ra!
- Thì sao nào? - Dịch Quân cảm giác phiền phức.
- Dịch tổng, anh thế này là ý gì? Anh biết không, sáng nay khi nhìn anh bế và hôn Ruby, Yên Yên đã buồn tới mức nào, còn hỏi rằng có phải ba đã hết thương mình? Con bé đang so sánh thái độ của anh khi đối với Ruby và khi đối với nó...
Bấy giờ, Dịch Quân mới ngước nhìn Hâm Đình, buông một câu rõ ràng:
- Yên Yên muốn giống như Ruby? Nó không có quyền đó đâu!
Hâm Đình dường như không tin vào điều vừa nghe, mắt mở to kinh ngạc rồi hỏi:
- Anh vừa nói cái gì? Hai đứa trẻ đều là con gái ruột của anh, tại sao anh lại có thể bất công với Yên Yên đến vậy? Dịch Quân, rốt cuộc Yên Yên đã làm gì sai mà khiến anh giận con bé tới dường này?
Đập tay xuống bàn, Dịch Quân đứng bật dậy nhìn trực diện Hâm Đình, nói lớn:
- Đừng có đem Yên Yên so sánh với Ruby của tôi! Nó không xứng! Giận ư? Tôi không giận mà là căm ghét đến tận xương tủy! Đứa trẻ đó nên biết ơn vì tôi đã không ném nó ra khỏi nhà, cùng với cô!
Từ câu từng chữ đầy căm ghét lẫn cay nghiệt phát ra kia như dội mạnh vào màng nhĩ, không khỏi làm Hâm Đình cảm thấy nhức nhối lẫn đau đớn!
Vì sao? Là chuyện kinh khủng gì đã xảy ra khiến Dịch Quân buông những lời tàn nhẫn tới vậy khi nói về Yên Yên? Tới giờ cô vẫn nhớ như in niềm vui trên mặt hắn khi bế lấy đứa con gái bé bỏng vừa chào đời... Vì hắn vốn thích con gái!
- Dịch Quân! Thực sự xảy ra chuyện gì rồi? Có phải anh đã hiểu lầm gì con bé...?
Hâm Đình đi vòng qua bàn làm việc, vội cầm lấy cánh tay Dịch Quân nhưng bị hắn hất mạnh ra, cố kìm sự giận dữ đang bùng phát mà yêu cầu:
- Tôi đã bảo không muốn nói về chuyện này! Mau ra ngoài!
Bị Dịch Quân xua đuổi thậm tệ, Hâm Đình đứng ngây ra vài giây. Kể cả việc nói rõ ràng mọi chuyện, hay đưa ra một lời giải thích, hắn cũng không muốn!
- Anh... không xứng là một người cha!
Nghe xong, Dịch Quân bùng phát cơn điên tiết, chính vì vậy mà Hâm Đình chưa kịp quay lưng đi thì đã bị hắn bất ngờ kéo lại, đồng thời đè vật cô xuống bàn. Hâm Đình vùng vẫy kháng cự, nhưng hắn cứ bạo liệt đè nghiến cả người cô, gằng giọng:
- Chính cô mới là không đáng làm mẹ, Hâm Đình! Chính cô đã làm ra loại chuyện đáng xấu hổ mà còn chất vấn tôi sao?
- Buông tôi ra! Anh nói cái quái gì thế? Đừng có sỉ nhục tôi!
- Cô có liêm sỉ sao mà sợ bị sỉ nhục? - Ánh mắt giận dữ của Dịch Quân quét khắp thân thể mảnh mai đang run rẩy bên dưới hắn - Cô thật là giỏi quyến rũ đàn ông!
- Anh đừng có vu khống chà đạp tôi! - Hâm Đình tức giận.
Nhếch mép cười mỉa mai, Dịch Quân nhớ lại khung cảnh chiều nay, liền nói:
- Cô và Tiêu Chấn Nam đi đón Yên Yên ở trường mẫu giáo, nhìn thật là tình cảm hạnh phúc. Trông hai người giống y hệt như cặp vợ chồng mới cưới.
Hóa ra, Dịch Quân hắn đã trông thấy cảnh của ba người khi ấy, thảo nào Hâm Đình cứ khó hiểu trước việc hắn dùng lời lẽ sỉ nhục cô quyến rũ người khác.
- Anh phát điên hả? Tiêu Chấn Nam là bác sĩ riêng của Dịch gia bao nhiêu năm nay, anh phải biết rõ chứ? Giữa chúng tôi chẳng có chuyện gì hết!
- Có chuyện gì hay không, đâu phải chỉ miệng cô nói là được!
- Dịch Quân à Dịch Quân! So với tôi thì anh có cao quý gì hơn? Bản thân anh còn nuôi tình nhân ở bên ngoài, thậm chí có cả con riêng...
Hâm Đình chưa nói hết câu ngay lập tức bị Dịch Quân bóp miệng, nghiến răng:
- Thịnh Mỹ Kỳ không phải tình nhân! Cô ấy đến trước cô! Nếu không vì Hâm Đình cô thì người phụ nữ mà tôi cưới làm vợ chính là Mỹ Kỳ!
Hâm Đình cố tháo gỡ những ngón tay gọng kìm đang bóp má mình, cười cười:
- Được, nếu thế thì anh cứ việc ly hôn tôi, rồi cưới Thịnh Mỹ Kỳ đi! Để xem, Mỹ Kỳ của anh có thể bước chân vào Dịch gia, có thể được ba anh chấp nhận?
- Cô...! - Ngừng lại vài giây, Dịch Quân trở nên xảo quyệt - Cô khích tôi ly hôn để sau đó cô có thể đường hoàng đến với Tiêu Chấn Nam chứ gì?
- Anh đừng có cái gì cũng nhắc đến Tiêu Chấn Nam! Hai chúng tôi hoàn toàn trong sạch! Dịch tổng, hay là anh thiếu tự tin tới nỗi nghĩ rằng người đàn ông nào cũng tốt hơn anh, khiến tôi sẵn sàng từ bỏ anh mà đi theo?
Hâm Đình cố tình chọc tức Dịch Quân cho hả dạ, thế nhưng sau đó cô liền phát hiện ra bản thân vừa làm một chuyện hết sức dại dột!
Dịch Quân, kẻ có lòng tự tôn cao tới mức nào, chiếm hữu đáng sợ ra sao, bị chính vợ mình khinh bỉ không bằng đàn ông khác, khiến hắn gần như cuồng nộ! Tay trái giữ chặt hai cánh tay Hâm Đình giơ qua đầu, tay phải xé toạc chiếc váy trên người cô, đôi mắt hắn tóe lửa hệt muốn thiêu đốt người phụ nữ này.
- Tôi sẽ cho cô biết, chọc giận tôi thì đáng sợ thế nào!
Hâm Đình sợ hãi, hiểu rằng vị tổng tài cao cao tại thượng đó muốn ***** *** mình ngay trên bàn làm việc, trong chính căn phòng này! Cô lắc đầu cố vùng thoát, thế nhưng hắn giống như một con quái vật, đè chặt cô xuống!