Dịch Quân khẽ liếc nhìn Lăng Giang, trông anh chàng tổng giám đốc ấy uống cafe thật điềm nhiên còn miệng lưỡi thì sắc sảo đáp trả tới như vậy. Quả nhiên hắn đã nhận ra người này không đơn giản dù bề ngoài có vẻ nhã nhặn, thư sinh.
- Đạm Nhã đã nói yêu Lăng tổng chưa?
Bị Dịch Quân hỏi một câu đột ngột, bàn tay cầm tách cafe khự lại, Lăng Giang trong vài giây đã đảo mắt yên lặng. Hiển nhiên cái biểu cảm phức tạp mà rõ ràng ấy, dù lướt qua rất nhanh nhưng vẫn bị sự quan sát tin tường của Dịch Quân phát hiện ra. Vành môi kéo nhẹ kín đáo, hắn đã có câu trả lời thực sự rồi!
- Tình cảm, chỉ cần đôi bên hiểu nhau là đủ, nhiều lúc lời bày tỏ đâu quan trọng. Thiết nghĩ, quan hệ giữa chúng tôi thế nào cũng không liên quan tới Dịch tổng.
- Sao anh biết là không liên quan?
Lần này tới lượt Lăng Giang nhìn qua Dịch Quân, và đón lấy ánh mắt hết sức thẳng thắn từ vị tổng tài ghê gớm đó. Phát ra một tiếng cười nhẹ, Lăng Giang gật gù:
- Quả nhiên là Dịch tổng rất để ý Nhã Nhã. Nhưng anh và cô ấy chỉ là mối quan hệ khách hàng và nhà thiết kế, chưa kể cô ấy sắp có hôn phu, anh nên vừa phải.
- Mối quan hệ khách hàng và nhà thiết kế? Hôn phu? - Cái nhìn của Dịch Quân trở nên sắc bén - Nếu Đạm Nhã chính là người mà tôi đang tìm kiếm thì Lăng tổng à, mối quan hệ giữa chúng tôi còn sâu sắc hơn anh nghĩ nhiều!
Lăng Giang tự hỏi, ý của Dịch Quân nghĩa là gì? Có lẽ tới giờ anh ta vẫn không biết được, giả như Đạm Nhã chính là Hâm Đình thì so ra giữa quan hệ của anh với Đạm Nhã thì quan hệ của hắn với cô gái này còn sâu đậm quyến luyến hơn rất nhiều khi họ là vợ chồng năm năm và còn có một cô con gái nữa!
Chuông điện thoại reo, Lăng Giang nhìn màn hình cháy sáng xong đứng dậy:
- Đã làm phiền Dịch tổng rồi, tôi có việc phải về trước.
Khi Lăng Giang quay lưng đi tới cửa phòng thì nghe phía sau là tiếng Dịch Quân:
- Khi nào Đạm Nhã chưa có sự lựa chọn cuối cùng thì anh không thể dùng hôn sự để ràng buộc cô ấy được đâu.
Nụ cười tắt hẳn, Lăng Giang rời khỏi phòng của vị CEO với nét mặt lạnh băng.
Dịch Quân vừa đứng dậy thì cửa lại bật mở, Hải Vương vội vã đi vào báo:
- Dịch tổng! Phu nhân... phu nhân về rồi...
- Phu nhân nào?
- Chính là phu nhân Hâm Đình! Người của tôi đã tìm thấy phu nhân!
Cái gì? Dịch Quân lập tức bất động, cuối cùng đã tìm thấy Hâm Đình rồi sao?
...Khi đó, Đạm Nhã đang xem qua các bảng màu sắc và chất liệu thì cửa mở, Laura đi vào còn đem theo hai túi đồ to tướng, hớn hở nói:
- Em đi siêu thị mua nhiều thứ lắm, sẽ có một bữa tối ngon lành!
- Em đấy, chỉ biết ăn thôi, trong khi chị còng lưng làm việc cho Dịch tổng.
Laura đặt túi thức ăn lên kệ bếp hoa cương, sực nhớ ra một chuyện liền nói ngay:
- Chắc Dịch tổng hiện tại chẳng có tâm trạng bắt bẻ chị đâu.
- Sao em lại nói vậy?
- Khi nãy được vệ sĩ lái xe đưa về đây, em nghe anh ta nói phu nhân của Dịch tổng, tên Hâm Đình đó, đã trở về rồi! Cô ấy đang ở biệt thự của Dịch tổng kìa!
Bàn tay đang lật giở từng bảng màu lập tức dừng lại, Đạm Nhã ngừng cười đùa đồng thời thoáng bất động khi nghe rõ cái câu “phu nhân Hâm Đình trở về rồi”...
Trên đường về biệt thự, trong đầu Dịch Quân khá là hỗn loạn bởi bao nhiêu ý nghĩ cứ xuất hiện. Nhớ lại suốt ba năm qua, hắn cho người tìm kiếm Hâm Đình khắp nơi trong tuyệt vọng, nhưng tới khi hắn gặp Đạm Nhã và luôn nghi ngờ rằng cô chính là Hâm Đình thì một cách đột ngột, Hâm Đình thực sự đã trở về!
Theo như Hải Vương báo lại, đám vệ sĩ trước cổng biệt thự thấy một phụ nữ trẻ xinh đẹp xuất hiện, rồi cô ấy nói rằng mình là phu nhân Hâm Đình!
Thực sự, Dịch Quân quá bất ngờ tới nỗi đã nghĩ, liệu rằng là ai đó cố ý giả mạo Hâm Đình hay đơn giản là người giống người thôi, và cô ta đến đây để kiếm chác? Thế nhưng khi bước vào bên trong biệt thự, nhìn thấy người con gái đứng trước mặt kia, thì mọi suy tưởng điên rồ đều lập tức biến mất!
Một khuôn mặt giống y ba năm trước khi lần cuối cùng Dịch Quân nhìn thấy cô ở bệnh viện Dịch gia, vẫn là dáng dấp thanh tao dịu dàng, mái tóc đen dài búi thấp đơn giản, cả nụ cười êm đềm khi cô trông thấy chồng, tất cả đều sáng bừng trong đôi mắt sững sờ của hắn! Và điều đó cho hắn biết, cô ấy là Hâm Đình!
- Quân, em đã về rồi...
Hâm Đình cất lên chất giọng trong trẻo, dĩ nhiên cũng không khác biệt gì so với ngày xưa bất giác khiến Dịch Quân bừng tỉnh, nhưng đồng thời xuất hiện một thứ cảm giác kỳ lạ đi cùng mà hắn thật khó diễn tả nó là cái gì! Cùng lúc cô bước đến gần rồi vòng tay qua ôm nhẹ lấy hắn. Lại lần nữa, vị tổng tài này trở nên hụt hẫng, tự nhủ đáng lý ra phải vui mừng mới phải, vậy mà thay vào đó lại là những xúc cảm lấn cấn.
- Hâm Đình...
Dịch Quân gọi, cùng lúc đẩy nhẹ Hâm Đình ra cốt để quan sát cô kỹ hơn. Đôi mắt, cái mũi và đôi môi, mọi thứ trên khuôn mặt này đều chân thực, cũng không có dấu vết đã qua giải phẫu chỉnh hình. Thậm chí hắn còn đưa tay lên sờ nắn nhẹ nhàng mặt cô, những khối da liền nhau thì thể vốn dĩ nó vẫn luôn như vậy, tới mức hắn đã muốn kiểm tra xem cô gái này có đang... dùng dị dung thuật!
Mặc dù ban nãy xuất hiện cảm giác kỳ lạ thoáng qua nhưng suy cho cùng, đây đích thật là Hâm Đình bằng xương bằng thịt rồi, Dịch Quân trở nên hạnh phúc và vui mừng. Sau bao năm đợi chờ trong đau khổ nhung nhớ, cô cuối cùng đã trở về bên hắn!
- Đình, em có thể nói anh biết ba năm qua em đã ở đâu, làm gì?