Biết vợ đang rất bất bình, Dịch Quân vẫn giữ nguyên chất giọng rõ ràng:
- Anh biết chứ nhưng khi ở cạnh em và Yên Yên, anh đều không thể hạnh phúc.
Hâm Đình tự khắc buồn cười khi nghe ba từ “không hạnh phúc” kia? Là ai một mực muốn chuộc lỗi, bù đắp cho cô? Là ai nhất quyết muốn vạch trần thân phận Hâm Đình của cô để có thể đường hoàng bảo vệ cô?
Là ai cứ cuồng si cố chấp giữ cô ở lại, độc đoán chiếm hữu, còn muốn phá hủy cả Lăng gia chỉ để cô không đính hôn với Lăng Giang? Là ai trong những đêm ân ái nồng nàn cứ đòi cô sinh thêm em bé? Và là ai dám bất chấp đánh đổi mạng sống chỉ để cô có được hai chữ bình yên?
Chẳng phải chính là hắn, Dịch Quân ư?
Thế mà cũng chính người đàn ông đó, giờ đây trước mặt cô lại bảo bản thân không hề hạnh phúc nếu lựa chọn sống bên cạnh cô!
Hâm Đình nhắm mắt cố dằn xuống cảm giác đau đớn, chẳng thể nói gì hơn nữa.
- Xin lỗi em, anh biết lựa chọn đột ngột này của mình sẽ khiến em hụt hẫng, đau lòng nhưng anh chắc chắn đây là điều mình muốn! Anh đưa ba qua Mỹ, ở bên đó vài năm, ngoài việc chăm sóc ba ra thì anh cũng cần gầy dựng lại Dịch gia. Chuyện của Tiêu Chấn Nam ảnh hưởng không ít, tuy nhà họ Dịch vẫn còn nhiều tài sản...
- Em không quan tâm mấy vấn đề đó! Dịch Quân, em hỏi lại lần cuối: anh có muốn sống cùng em và Yên Yên, gia đình chúng ta ba người sẽ trở về như trước?
- Anh nghĩ chúng ta vẫn nên xa nhau một thời gian, để có thời gian suy nghĩ kỹ hơn. Nếu vài năm sau hai ta còn cần nhau thì anh sẽ trở về gặp em, còn ngược lại thì... ly hôn cũng được! Em yên tâm, anh sẽ để lại cho em và Yên Yên ngôi biệt thự nghỉ dưỡng này, cùng với nhiều tài sản khác, nhất định hai mẹ con sẽ không thiếu thốn.
- Đủ rồi! - Hâm Đình kiên quyết nhìn chồng - Nếu như bây giờ anh bỏ em lại thì sẽ không có sau này nữa, chính là kết thúc ngay tại đây! Anh nghĩ cho kỹ đi!
Cứ nghĩ rằng Dịch Quân sẽ lưỡng lự vài phút, vậy mà vị tổng tài cao lãnh đó vẫn nhìn Hâm Đình bằng ánh mắt kiên định, và gật đầu ngay! Thời khắc ấy, Hâm Đình hiểu, duyên phận giữa hai người đã hoàn toàn kết thúc! Trái tim như thể vỡ nát ra từng mảnh, đau đến ngạt thở, tới nỗi cô phải cố gắng hết sức để cầm nước mắt lại.
- Được, Dịch Quân! Chúng ta ly hôn! Cảm ơn lòng tốt của anh nhưng mẹ con tôi sẽ không nhận bất cứ tài sản nào cả, tôi sẽ tự mình nuôi dưỡng con gái. Nếu anh đã thấy việc ở cạnh tôi khiến anh bị dày vò thì ngày mai tôi sẽ đưa Yên Yên rời khỏi đây!
Lúc Hâm Đình quay lưng bỏ đi, Dịch Quân theo bản năng tình cảm định giơ tay lên níu giữ cô lại thế nhưng lý trí khi đó trỗi dậy mạnh mẽ khiến hắn ngừng hành động đó lại. Để rồi khi bóng dáng yêu thương nhất ấy từ từ đi xa, bàn tay hắn vẫn cứng đơ trong không trung, bất lực đến đau đớn.
Khác với Hâm Đình có thể tỏ rõ niềm đau khổ thì Dịch Quân lại chỉ rơi nước mắt khi người phụ nữ mình yêu nhất trên đời đó quay lưng rời khỏi…
***
Ngày hôm sau, Hâm Đình đã thu dọn hành lý của hai mẹ con, nắm tay Yên Yên rời khỏi biệt thự nghỉ dưỡng Dịch gia. Cô không nhớ bản thân đã làm những gì, đầu óc cứ mông lung trống rỗng, dù vậy bản thân cũng đã nghĩ xong nơi cần đến, là Đạm gia. Ngoài Đạm Tùng Sâm ra thì cô không còn người thân thích nào khác, tiện thể cô cũng muốn đến đó chăm sóc cho ông.
Hâm Đình vừa bước ra ngoài, một tốp vệ sĩ đã đứng chờ sẵn để đón cô, thưa rằng:
- Dịch tổng yêu cầu chúng tôi đưa phu nhân và cô Yên Yên đến tận Đạm gia. Sáng nay ngài ấy có việc gấp phải giải quyết nên sẽ không đến đây từ biệt...
Cười nhạt nhẽo, Hâm Đình thiết nghĩ Dịch Quân lạnh lòng với mình đến thế ư? Dù biết rằng lần chia tay này sẽ không gặp lại nữa mà hắn cũng chẳng muốn dành chút thời gian để tiễn chân vợ cũ, hay chỉ đơn giản là đến gặp mặt con gái thôi.
- Vậy cho tôi gửi lời cảm ơn Dịch tổng đã ưu ái! - Hâm Đình thản nhiên nói với vệ sĩ, xong quay qua Yên Yên - Chúng ta đi thôi nào, về nhà gặp ông ngoại nuôi.
Hâm Đình bế Yên Yên lên xe jeep, sau đó cũng ngồi bên cạnh. Lúc xe jeep chạy đi, dẫu trong lòng đã tự nhủ không chờ đợi nữa, không hi vọng nữa thế mà trong vài giây ngắn ngủi, cô vợ trẻ đã ngoái đầu nhìn lên cửa sổ phòng Dịch Quân. Chẳng có ai hết… Cô buồn cười mà lòng đau như cắt, thôi bỏ đi, nuối tiếc làm gì nữa?
- Mẹ ơi, chúng ta đến chỗ ông ngoại nuôi ạ? Thế... có còn về đây nữa không mẹ?
Nghe Yên Yên hỏi, Hâm Đình vuốt tóc con gái, cố nở nụ cười tươi:
- Không về nữa, từ giờ mẹ con mình sẽ sống với ông ngoại nuôi, nhé! Yên Yên đừng sợ, đã có mẹ rồi, ông ngoại nuôi nhất định thương con mà, và con cũng chẳng cần phải gặp mặt ba Quân nếu con không thích.
- Sẽ không gặp nữa ạ...?
Hâm Đình bắt gặp dáng vẻ buồn bã của đứa con gái nhỏ, trái tim chợt nhói đau.
Ở phía trên cao, có một ánh mắt dịu dàng lẫn buồn bã đang dõi theo chiếc xe jeep chở hai mẹ con Hâm Đình chạy đi xa dần. Ban nãy Hâm Đình đã nhìn lên cửa sổ phòng Dịch tổng, rõ ràng không hề thấy ai, thế nhưng sự thật là Dịch Quân đã đứng nép sau bức rèm vải, kín đáo nhìn cô, lại không muốn cô phát hiện ra.
- Phái thêm vệ sĩ bảo vệ Đạm gia, nếu có chuyện gì phải báo cho tôi ngay! Lát nữa gọi luật sư đến gặp tôi, trước khi qua Mỹ, tôi phải hoàn thành việc chia tài sản, toàn bộ những tài sản của Dịch gia ở trong nước đều cho mẹ con Hâm Đình!
Vệ sĩ đứng gần đó đáp vâng, rồi mau chóng rời đi. Còn lại một mình trong căn phòng trống trải, Dịch Quân chưa bao giờ thấy đau lòng lẫn cô đơn tới vậy. Thật chất hắn chẳng có việc gấp gì hết dù thế vẫn không tới tiễn biệt Hâm Đình, thậm chí là ôm Yên Yên lần cuối, chỉ bởi bản thân chẳng đủ can đảm!
Hắn sợ rằng một khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp buồn bã của vợ, hay bắt gặp đôi mắt trong sáng đáng yêu của con gái thì hắn sẽ ích kỷ giữ hai người họ ở lại. Với tình hình này, Dịch tổng uy thế cao lãnh như hắn, không thể làm vậy được…
Có âm thanh mở cửa phòng, Dịch Quân vẫn đứng quay lưng nhìn ra cửa sổ dù bóng dáng chiếc xe jeep đã biến mất khá lâu rồi, nghe giọng bác sĩ David cất lên:
- Tôi vừa thấy hai mẹ con phu nhân rời khỏi đây. Dịch tổng, ngài đã suy nghĩ kỹ chưa? Ngài chấp nhận xa rời hai người quan trọng nhất của mình sao?
- Dĩ nhiên là tôi không muốn nhưng còn có lựa chọn ư? - Tiếng Dịch Quân thâm trầm, xen lẫn não nề - Sẽ rất ích kỷ nếu tôi giữ Hâm Đình ở lại khi đã biết bản thân bị ung thư gan! Nhiều năm qua cô ấy đau khổ nhiều rồi, tôi không thể trở thành gánh nặng cho cô ấy nữa, càng không muốn cô ấy vì tôi mà khóc...
Dịch Quân tự hỏi, tại sao lại là ung thư gan chứ?
Sau khi Tiêu Chấn Nam bị bắt, hắn cùng Hâm Đình tới bệnh viện xem tình hình của Dịch Nghiễm và Yên Yên. Trong mấy ngày chờ đợi con gái tỉnh lại, hắn nghe theo yêu cầu từ bác sĩ David, tiến hành khám tổng quát.
Trước đó, hắn từng phát hiện gan có chút vấn đề, bây giờ muốn kiểm tra thế nào. Để rồi hắn sững sờ khi nghe vị bác sĩ trung niên báo tin dữ: có một khối u ác tính đang hình thành ở gan, theo chẩn đoán là ung thư gan giai đoạn II!