Cảm nhận nguy hiểm cận kề bản thân, Hà Y Mễ cố chấp vùng vẫy muốn thoát ra.
Cô nào biết, càng bất lực, càng chống đối khi lọt vào mắt Âu Dương Nguỵ nó như một liều thuốc kích dục không khỏi khiến hắn càng trở nên hưng phấn.
Hắn không an phận, đôi tay tuần lưu khắp cơ thể cô, những nơi hắn đi qua lại trở nên nhạy cảm mà đỏ ửng lên.
Đêm nay dưới thân hắn, cô không còn là cô bé nữa, giờ đây trong mắt hắn còn có sự sở hữu chiếm đoạt. Ngụ ý bảo: Cô chỉ là của riêng một mình hắn!
Âu Dương Nguỵ mạnh bạo đem tất cả y phục trên người cô mà xé đi. Lồ lộ ra trước mắt hắn những đường cong tuyệt mỹ, nước da trắng như bạch ngọc mát lạnh ma sát theo từng cử động.
- Em rất đẹp!
Đồi núi cao, no đủ nhấp nhô theo nhịp thở vô tình đều xuất hiện trong mắt hắn. Khó nhịn được, Âu Dương Nguỵ đem lớp áo lót mỏng đẩy lên tận quai xanh rồi há miệng ngậm lấy một bên nhũ hoa.
- A... ân... Không cần, thật xấu hổ quá!
Căn bản hắn mặc kệ lời cô nói, một bên tay đặt lên bầu ngực còn lại không ngừng vuốt ve, xe nắn.
Không đợi cô thích nghi, Âu Dương Nguỵ đem quần tây ném đi, phóng thích con mãnh thú đã sớm ngẩng đầu phía dưới đũng quần.
Dùng lực đem hai chân cô tách ra.
- Không được... Hôm nay không được... Hôm nay không có an toàn...
Âu Dương Nguỵ ngước mắt lên nhìn cô một cái rồi vẫn tiếp tục hành động ban nãy.
- Xin anh... Hôm nay thật sự không được...
Biết sức của cô so với hắn cũng như trứng chọi đá, bất lực đưa tay nắm lấy tay hắn. Không thể dùng lực với hắn thì chỉ có cách làm hắn mềm lòng!
Âu Dương Nguỵ bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, hắn đem hai tay cô khoá chặt trên đỉnh đầu. Mạnh mẽ đem côn th*t to, cứng đâm vào hoa huy*t nhỏ.
Mặc dù bây giờ không phải lần đầu của Hà Y Mễ nữa nhưng tiểu huyệt vẫn co rút, như muốn nuốt lấy tiểu đệ của hắn.
- Tiểu yêu tinh, em thật biết cách lấy lòng người ta!
Trong mắt hắn chỉ đọng lại duy nhất là dục vọng, thêm cả thân thể của người phụ nữ dưới thân xinh đẹp, quyến rũ đến mê người. Không hiểu vì sao thường ngày cô trong mắt hắn giống như một đứa trẻ nhất là khi ánh mắt to tròn kia nhìn hắn. Vậy mà bây giờ chính cô gái nhỏ này lại khiến hắn điên cuồng như thế, lại dấy lên cơn dục vọng của hắn.
- Trên giường em thật sự rất khác!
Âu Dương Nguỵ mạnh mẽ thúc eo lưng, từng đợt từng đợt ra vào bên trong cô. Tiết tấu không một giây nào chậm lại, hắn đem cô ép ra mềm nhũn, cả cơ thể đong đưa theo hắn.
Hà Y Mễ không biết bản thân cảm thấy như thế nào, một cỗ khoái cảm xâm chiếm cơ thể, cô ấy thế mà lại ngênh đón tên ác ma này mặc cho hắn đang dày vò cơ thể cô. Hà Y Mễ hầu như không còn sức lực để mở lời, miệng chỉ phát ra những âm thanh rên rỉ nhỏ nhẹ như mèo nhưng lại quyến rũ, kích thích lạ thường.
Âu Dương Nguỵ dùng lực mà ra vào, đâm đến chỗ sâu nhất bên trong tiểu huyệt, khiến Hà Y Mễ không khỏi khóc ròng.
- A... Sâu quá...
Hiện tại trong đầu hắn chỉ có ý định chiếm hữu cô hoàn toàn, chỉ vừa nghĩ đến lúc cô cười nói với Diên Vũ Đạt không một chút phòng bị nào càng khiến hắn điên lên mà mạnh bạo đâm vào
Hà Y Mễ không còn cảm thấy được yêu thương nữa, hắn bây giờ chỉ là đang phát tiết trên thân thể cô, một cỗ tủi thân, đau buồn chiếm lấy đầu óc cô.
- Xin anh... Nhẹ một chút...
- Câm miệng! - Không kịp để cô nói hết câu, hắn liền gầm lên chen ngang lời cô, người phụ nữ này dám to gan câu dẫn đàn ông. Khi hắn thấy cô và Diên Vũ Đạt, nhìn cách cư xử của tên đó với Hà Y Mễ hắn rõ ràng biết được tâm tình của Diên Vũ Đạt. Hơn thế, cô lại còn bao che cho hắn.
Càng nghĩ tới càng phát điên!
Không biết hắn đã chiếm hữu cô bao lâu rồi. Chỉ biết thân thể Hà Y Mễ như rụng rời.
Cô...! Đã từng nghĩ hắn rất tốt, rất yêu thương cô... Vậy mà bây giờ hắn giống như đang xem cô chẳng khác gì một con búp bê tình dục, mặc kệ cảm xúc của cô mà ra vào mạnh bạo.
Cô...! Đã từng nghĩ rằng hắn chính là nơi an toàn cô có thể dựa vào... Mới hôm qua vẫn còn ôn nhu, hôn tóc cô, hôn trán cô chẳng hiểu vì sao đêm nay hắn thay đổi đột ngột như vậy.
Cơ thể Hà Y Mễ như tê liệt phó mặc cho hắn chà đạp lên. Đột nhiên trái tim cô bỗng nhói lên một hồi. Hắn là ân nhân của cô, hắn là người đem cô về từ nơi chợ đen, hắn là người giúp cô đi học... Chỉ trong một lúc ôn nhu, cô liền nghĩ hắn có tình cảm với mình... Bên cạnh hắn đâu phải thiếu phụ nữ. Hà Y Mễ! Mày chỉ là dụng cụ làm ấm giường thôi. Thật ngu ngốc!
Để bây giờ có cố gắng thoát ra cũng muộn rồi!
Chìm vào suy nghĩ chính Hà Y Mễ cũng không biết vì cớ gì nước mắt lại chảy. Âu Dương Ngụy thấy cô khóc ngay lập tức dừng lại, tự dưng hắn cảm thấy tội lỗi. Mà mặc kệ, hình phạt như thế còn nhẹ nhàng! Chán nản đem nam căn từ bên trong hoa huy*t rút ra ném lên người cô tấm chăn. Âu Dương Ngụy thờ ơ mặc đồ, sau đó nhìn cô một cái, ánh mắt sắc lạnh không một chút ấm áp ném cho cô.
- Cô làm tôi cảm thấy thật dơ bẩn!
Nói xong Âu Dương Ngụy ra khỏi phòng đóng mạnh cửa để lại Hà Y Mễ thân thể và tâm hồn như vết dao đâm vào. Vừa đau vừa bất lực!
Còn tiếp...