Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

100 Cách Cưng Vợ

CHƯƠNG 97: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI

Thẩm Dĩnh nghiêng đầu né tránh: “Anh đứng đắn một chút!”

“Tôi rất đứng đắn.” Lục Hi hình như nghĩ đến lúc hai người mới quen biết, đôi môi khiêu gợi tạo thành đường cong tà mị: “Từ lúc bắt đầu tôi đã âm mưu gây rối em rồi.”

Chỉ là anh mãi bỏ quên, cho đến một ngày cô gái này tạo ảnh hưởng tới anh, để cho anh phải nhìn lại.

Cô nam quả nữ, lại mấy ngày không gặp, tương tư thành bệnh, nằm ở trên giường rất dễ dàng va chạm tạo ra tia lửa, Thẩm Dĩnh suy nghĩ một chút quyết định tìm một vài chuyện phân tán tinh thần.

Nghĩ đến rạp phim trong biệt thự gia đình hình như chưa dùng đến bao giờ, liền mở miệng đề nghị: “Chờ lát nữa nếu em không bận chúng ta đi xem phim đi.”

“Xem phim?”

Thẩm Dĩnh chỉ chỉ phong bên cạnh: “Không phải nhà mình có rạp chiếu à.”

Thật ra thì Lục Hi là không thích xem phim, rạp phim xây xong cũng chưa dùng đến, đối với anh mà nói cái này vừa lãng phí thời gian lại tiêu hao cảm tình, xem một bộ thì phải hai ba giờ, đơn giản là sống uổng.

Nhưng nếu như xem cùng Thẩm Dĩnh thì cũng không khó tiếp nhận lắm.

“Tôi giúp em đi.”

“Không cần.” Thẩm Dĩnh ngồi dậy, gian xảo cười với anh: “Thật sự coi em là bệnh nhân? Đau sinh lý cô gái nào cũng bị, không cần gấp gáp.”

Lục Hi thấy cô giữ vững cũng không xen vào nữa, chỉ chầm chậm bước chân đi theo bên người cô, chân tự đi vững về phía trước không như mọi ngày.

Chi tiết nhỏ như vậy, Thẩm Dĩnh nhìn ở thấy, đáy lòng ấm áp, nghĩ đến một người đàn ông cao ngạo như vậy, từ trước tới nay đều là bị người khác vây quanh nhìn chăm chú, lúc này lại có thể như vậy thận trọng mình như vậy. Không phải tự mình nhìn thấy, cô cũng sẽ không tin.

Hai người một trước một sau đi rạp chiếu, mặc dù chưa từng xem, nhưng đồ dùng cũng rất mới, trên giá bày một hàng cd, tất cả đều là bản giới hạn và bản đặc biệt, cô không khỏi chắc lưỡi hít hà: “Những thứ này đều là anh mua?”

“Không phải, đều là Bùi Dục đưa tôi.” Lục Hi đi tới, cánh tay dài vượt qua gò má của cô, tiện tay mở ra: “Muốn xem cái gì?”

Thẩm Dĩnh liếc nhìn bìa phim trong tay anh 《 Cuộc sống tươi đẹp 》, cô đã từng xem qua, là một bộ phim thập niên chín mươi, giải thích cuộc sống của người Do Thái thời Đức quốc xã, một người cha vĩ đại nói: “Hãy nhìn đi.”

Thể hiện tình cảm ấm áp một cách đầy tinh tế, cảm động.

Lục Hi không ý kiến, xoay người bỏ đĩa vào máy, thuận tiện cầm lấy chăn, đắp lên trên người Thẩm Dĩnh. Ngồi xuống dựa vào cô, nắm lấy đôi tay lạnh cóng vì đau đớn.

Không giống rạp chiếu bình thường, hai người dựa vào nhau cùng một chỗ, hơi thở quanh quẩn, làm cho lòng người bình tĩnh khó hiểu, tận hưởng thụ trả nghiệm thuần khiết và cảm xúc bộ phim mang lại.

Thẩm Dĩnh rất tập trung, Lục Hi cũng dần dần bị tình tiết phim hấp dẫn. Vào lúc khủng hoảng, nam chính tự làm rối gỗ để khiến con trai mình vui vẻ, thậm chí còn nói tiếng Đức để an ủi con trai mình mặc dù không biết gì về thứ ngôn ngữ đó.

Cuối cùng Hồng quân Liên Xô ập vào trại tập trung, cậu con trai đã sống trong ‘Hạnh phúc’ do cha mình tạo ra. Thẩm Dĩnh lộ vẻ xúc động, không nhịn được khóc ỏa lên, giơ tay lên lau sạch nước mắt tiếp tục xem.

Lục Hi cũng rốt cuộc không tập trung được, đôi mắt chuyển hướng đến cô gái bên cạnh, rõ ràng dưới ánh đèn, gò má của cô có chút tái nhợt, nhưng sự tái nhợt này không thể che nổi vẻ đẹp tuyệt vời của cô. Không phải vẻ đẹp cao diễm hay sắc sảo, là một loại vẻ đẹp ấm áp, chỉ cần nhẹ nhàng một chút cũng khiến người khác rung động.

Anh tỉnh bơ nhìn cô gái nhỏ trong ngực. Cô đúng là liều thuốc của anh, chữa khỏi cả những căn bệnh khó chữa nhất.

Âm nhạc kết thúc bộ phim vang lên, Thẩm Dĩnh thoát khỏi tiết tấu phim, vốn là có chút quẫn bách mình lại khóc lâu như vậy, ngước mắt đã thấy vẻ lưu luyến trong đôi mắt anh.

Bên trong phòng chỉ có màn chiếu sáng, hai người cũng không lên tiếng, đáy mắt đều là bóng dáng đối phương, Lục Hi trong lòng rung lên. Đưa tay lên lau gò má mịn màng của cô, đáy mắt như biển đêm đen bỗng lóe lên một tươi sang, sáng ngời tươi đẹp.

Anh chậm rãi cúi người, như để chắc chắn, lại như dò xét đến gần, giữa hai người không khí trở nên mập mờ. Mãi đến khii môi của anh dán lên môi cô, cạn rồi sâu, kiên nhẫn lại hiền hòa dẫn dắt cô gái của mình.

Tiếng nhạc bộ phim du dương chưa phát xong, quanh quẩn ở trong phòng, âm nhạc còn dư âm mãi, bầu không khí làm người ta chìm đắm.

Trước khi mất khống chế, Lục Hi buông cô ra, trong con ngươi như có sương hoa di chuyển, giọng vẫn không đứng đắn: “Chưa phải lúc. . .”

Thẩm Dĩnh đỏ mặt không dám đối mặt với anh, lần đầu tiên cảm thấy kinh nguyệt sao lại tới không đúng lúc thế: “Phim, phim chiếu xong rồi.”

Lục Hi hít sâu một hơi, hết sức kiềm chế rục rịch trong thân thể. Chỉnh lại quần áo rồi ngồi yên, dư âm vẫn còn, trong không khí đều là cảm giác nam nữ đều hiểu.

Thẩm Dĩnh không dám thở mạnh, thật vất vả đến lúc bộ phim kết thúc, vừa muốn ra khỏi phòng, bị anh núi lại đè lên tường, cúi đầu cắn tai cô: “Bây giờ chạy, chờ lúc cơ thể em khỏe lại em vẫn phải trả.”

Thẩm Dĩnh nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai bụng đã không đau như trước, bình thường cô vẫn bị khó chịu ngày đầu, sau đó cũng đỡ.

Lục Hi không để cho cô đến công ty. Cô lại không đồng ý, nghĩ đến hôm trước anh vì cô chạy đi, bỏ lại bao nhiêu việc bộn bề ở công ty, trong lòng đặc biệt áy náy, nói gì cũng phải đi.

Lục Hi không ép được nàng, chỉ phải đồng ý: “Ngồi xe tôi đi.”

“Không được!” Thẩm Dĩnh không chút nghĩ ngợi từ chối: “Bên ngoài công ty tất cả đều là nhà báo, nếu như bị phát hiện. . .”

“Thì thế nào?” Lục Hi giữ bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô, giọng không cho cô từ chối: “Tôi dám mang em đi, sẽ không sợ bị phát hiện.”

“Nhưng. . .”

“Không nhưng nhị gì hết, không ngồi xe tôi thì em cũng đừng nghĩ đến việc tới công ty.”

Quả nhiên, Thẩm Dĩnh không phản bác nữa, tự biết phản bác cũng vô ích, ngoan ngoãn cùng anh lên xe.

Ngồi vào bên cạnh người lái, cô đưa tay kéo một bên dây an toàn, đôi mắt anh quét tới: “Phải dùng loại biện pháp này với anh.”

Nói mãi không nghe, cô bướng, anh chỉ có thể bướng hơn cô.

Thẩm Dĩnh bĩu môi, không lên tiếng.

Cả đường thẳng băng, xe lái vào tầng hầm mặt đất của tòa nhà, hai người từ trên xe bước xuống, đang đi đến cửa thang máy, bỗng nhiên không biết từ đâu tràn ra một nhóm nhà báo cầm máy ảnh, vô số microphone màu đen đưa tới chỗ cô. Thẩm Dĩnh trong nháy mắt bối rối, theo bản năng giơ tay lên che kín mình mặt.

“Đừng kéo, đừng kéo. . .” Cố kéo áo che mặt, giọng nhỏ giống như không nghe được.

Lục Hi rất nhanh bị ký giả bao vây, tất cả mọi người đều xông về phía anh, hai người buộc phải tách ra.

Trong hoảng loạn, không biết là ai chợt đụng vào br vai Thẩm Dĩnh, chắc là máy ảnh và các dụng cụ khác, bả vai đau nhức. Cô đứng không vững lui về sau để giữ thăng bằng, không biết có phải do quán tính quá lớn không, cô ngã nhào trên đất.

Đầu gối rất đau, bả vai cũng rất đau, Thẩm Dĩnh không đứng lên ngay, mà cúi xuống tư thế tự bảo vệ, không muốn người khác thấy mặt mình.

Cuộc gặp gỡ mấy ngày qua khiến cô mất tự tin, chỉ muốn đem mình giấu đi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!