Dọc theo đường đi, Thẩm Dĩnh bị anh ôm trên người, hai chân vắt lên hai bên lưng áo của anh, đối mặt với khuôn mặt đẹp trai của anh, đón nhận lấy sự không ngừng lần mò và tấn công của anh.
Khó khăn lắm mới đến nhà, tài xế rất biết điều xuống xe rời đi, anh gỡ tấm tường gỗ trung gian cách âm xuống, càng thêm không kiêng dè gì cả.
Cơ thể Thẩm Dĩnh mềm nhũn không nhịn được nhưng vẫn còn lý trí, đưa tay đè lên bàn tay to lớn đang xuyên qua lớp áo lót cuối cùng: “Vào nhà, vào nhà…”
Lục Hi biết cô da mặt mỏng, đến cùng vẫn kiêng dè cảm xúc của cô, ôm người từ trong xe ra, đi nhanh về phía biệt thự.
Thẩm Dĩnh được anh nhấc mông ôm như đứa trẻ vào phòng, ngại ngùng hận không thể tìm lỗ đất mà chui xuống, thể lực của anh tốt kinh người, ôm cô thẳng đến lầu hai.
“Mở cửa phòng ra.” Giọng đàn ông trầm thấp khàn khàn vang bên tai.
Lúc này Thẩm Dĩnh mới chui đầu ra khỏi lồng ngực anh, bàn tay ôm cô không có tay để mở cửa, chỉ có thể dựa vào cô.
Run rẩy vươn tay một cái, cửa mở ra, Lục Hi không hề do dự trực tiếp đá bay cửa đi vào, sau đó cũng không quên dùng chân một lần nữa khép cửa lại.
Thân thể chạm đến giường lớn mềm mại, nhìn bốn phía trang trí quen thuộc, cả người Thẩm Dĩnh bình tĩnh lại, cả người cô thoải mái hơn, cũng chính hàng động này đã khiến bụng cô sượt qua một dòng nước ấm…
Cứng đờ động tác, người đàn ông trên người đè xuống, lồng ngực cứng rắn không hề chần chừ gạt cô ra, Thẩm Dĩnh nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt có chút khó xử, Lục Hi không nhận ra, lấy tay muốn kéo quần của cô, bị cô ngăn lại.
Anh ngẩng đầu, một đôi mắt đen dọa người, trên trán đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, không khó nhận ra đã nhịn khó chịu đến mức nào: “Ngoan, cho anh”
Nghe lời dụ dỗ của anh, Thẩm Dĩnh không những không thỏa hiệp mà ngược lại càng cứng rắn từ chối hơn, cô nhìn ánh mắt không hiểu của anh, cắn cắn môi nói: “Hình như bà dì của em đến…”
Anh khó hiểu: “Ai?”
Thẩm Dĩnh cắn cắn môi, rất khó khăn phun ra hai chữ: “… Đến kỳ.”
Nói xong, nhiệt độ không ngừng tăng cao trong phòng ngủ chợt lạnh xuống.
Ánh mắt Lục Hi có chút kỳ lạ, một giây sau, vẻ mặt anh có hơi đau đớn lật người, nằm kề bên cô ở trên giường, cánh tay dài hơi cong đặt lên trán, ngực phập phồng mạnh mẽ.
Thẩm Dĩnh đã không có mặt mũi gặp người, vội vàng đứng dậy chui vào phòng tắm.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng tắm bị đóng lại, Lục Hi nhíu chặt mày, không được thỏa mãn khiến anh ngập tràn tức giận.
Nhu cầu của anh rất lớn, đồng thời cũng sẽ không oan uổng bản thân, thường ngày Thẩm Dĩnh đều hơn phân nửa là phối hợp, nếu là đến thời kỳ đặc biệt thì anh sẽ không chạm vào cô để tránh dẫn lửa thiêu thân.
Hôm nay đúng là chơi với lửa có ngày chết cháy.
Mấy phút sau, cửa phòng vệ sinh lại được mở ra, Thẩm Dĩnh ngó ra một cái đầu, giọng nói đáng thương gọi người đàn ông đang nằm trên giường: “Lục Hi…”
Anh liếc nhìn sắc như sao, nghiến răng: “Nói!”
Thẩm Dĩnh rụt cổ một cái, bị anh hù lại, nhưng mà vẫn kiên nhẫn hỏi: “Chuyện này, băng vệ sinh tôi đã dùng hết rồi, anh có thể đi mua cho tôi một ít không…”
Có trời mới biết nói với người đàn ông mình thích, lại là người đàn ông như Lục Hi về chuyện băng vệ sinh lúng túng đến thế nào!
Lục Hi cũng là lần đầu bị một người phụ nữ đưa ra yêu cầu này, lúc này toàn bộ vẻ mặt của anh xám xịt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.
Thẩm Dĩnh khóc không ra nước mắt, cũng không dám nhìn dáng vẻ của anh, bản tay nhỏ bé bám lấy cửa,: “Xin anh đó…”
Trong phòng ngủ không có mở cửa sổ, cửa sân thượng cũng đang đóng nhưng mà Thẩm Dĩnh lại cảm thấy gió lạnh thổi sượt qua người cô, lạnh lẽo.
Một lát, thấy anh không có hành động gì, Thẩm Dĩnh trốn phía sau cửa: “Không thì tự tôi đi thôi…”
Không ngờ, nghe được câu nói này, Lục Hi đùng một cái đứng từ trên giường dậy, chân dài bước đến chỗ cô: “Em đi thế nào?”
Thẩm Dĩnh nghẹn một cái, há miệng đang định nói thì bị ngắt lời: “Nhuộm máu phố Trường An?”
“…”
Đây là kiểu so sánh gì? Cô cũng có sĩ diện chứ!
Thẩm Dĩnh thẹn quá hóa giận xoay người muốn đi, bị anh kéo tay lại, cô ngẩng đầu: “Xin mời đừng ngăn cản tôi nhuộm máu phố Trường An.”
Lục Hi trừng mắt nhìn cô: “Muốn loại nào?”
“Hả?”
“Hỏi em muốn cái kia loại nào.”
Thẩm Dĩnh kịp phản ứng: “Không phải anh không đi sao?”
“Nói nhiều thêm một câu thì để em tự đi.”
Thẩm Dĩnh yên lặng vài giây, yếu ớt nói: “…Muốn một cái ban ngày, một cái ban đêm.”
“Chờ ở nhà.” Nói xong anh trực tiếp cầm áo khoác ngoài, ví tiền và chìa khóa xe ra khỏi phòng.
Không quá nửa phút, sân viện biệt thự có tiếng ô tô gào thét, Thẩm Dĩnh ngã xuống giường, hai tay phủ trên mặt, cảm nhận được sức nóng không giảm mà còn tăng lên.
Ngắn ngủi mấy phút đã cảm nhận được cảm giác từ thiên đường xuống địa ngực, anh vẫn không có mặc kệ cô, biết được ở trong nước xảy ra chuyện thì lại tự trách hối hận, những điều này cô đều thấy được.
Trong lòng như có một chút chim nhỏ lướt qua mặt nước, thổi qua trái tim cô khiến cô rung động.
Bên kia, Lục Hi lái xe đến một cửa hàng tiện lợi 24h gần đó, diện tích cửa hàng không lớn, đèn đuốc sáng trưng, các loại sản phẩm được ghi giá đặt chỉnh tề, anh hít một hơi đi vào.
“Xin chào, xin hỏi cần gì ạ?” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình bước lên chào đón.
Gương mặt Lục Hi rất căng thẳng, muốn hỏi chỗ đặt cái kia ở đâu nhưng mà nói ra miệng lại thành: “Không có gì, nhìn chút thôi.”
Nhìn chút thôi?
Nụ cười nhân viên cửa hàng cứng lại trong nháy mắt, nhưng mà nhanh chóng khôi phục lại, không tiếp tục quấy rầy, quay lại trước quầy thu tiền.
Không có người nhìn, Lục Hi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bình thường đối mặt với bao quan to mặt lớn, diễn thuyết dưới mấy trăm ngàn ngừi chưa từng căng thẳng, nhưng bây giờ chỉ vì mua một đồ vật mà lại căng thẳng đến vậy.
Nếu để cho La Quyết Trình, Bùi Dục và vài người khác biết, có lẽ là sẽ cười anh cả năm.
Đi dạo ở cửa hàng tiện lợi một vòng, tìm được một góc bán đồ phụ nữ, rốt cuộc cũng thấy một ít bọc đầy đủ kiểu dáng, hoa hoa hòe hòe.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!