Cuối cùng, Lục Hi nhìn thấy một cục nho nhỏ cuộn mình lại trên sofa ở phòng khách.
Anh thay giày, nhẹ chân nhẹ tay bước qua, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào trong, đúng lúc rơi xuống trên mặt cô, tư thế không được tự nhiên, ngủ rất không thoải mái, trong tay còn nắm chặt điện thoại, điện thoại không khóa, màn hình còn đang sáng.
Lục Hi chậm rãi rút điện thoại từ trong tay cô ra, vốn định đặt xuống một bên, ánh mắt lướt qua bên trên, trùng hợp là tên của anh.
Bàn tay lớn hơi khựng lại, nhìn kỹ lần nữa, là một tin nhắn không gửi đi: Khi nào anh trở về, tôi có thứ muốn cho anh xem.
Đã nhập hết vào khung, chỉ thiếu một cái ấn là gửi đi, là sợ anh phát hiện ra kinh hỉ của cô, hay là sợ mình sẽ lộ tẩy? Cho nên cuối cùng do dự rối rắm đến ngủ mất cũng không gửi cho anh.
Nghĩ đến hình ảnh kia, ánh mắt người đàn ông trở nên mềm mại, nửa ngồi xổm người xuống, đưa tay muốn lay tỉnh cô, lúc chạm vào cô lại thay đổi quyết định, cúi đầu hôn xuống.
Mặc dù nụ hôn của anh rất nhẹ rất dịu dàng, nhưng Thẩm Dĩnh vẫn cảm nhận được, trong lúc mịt mờ buồn ngủ hô hấp trở nên có chút khó khăn, từ từ mở mắt ra, thế nhưng lại nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Thẩm Dĩnh hoảng sợ, đưa tay đẩy anh ra: “Anh, anh về rồi sao?”
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, giống như hắc diệu thạch lóe lên ánh sáng động lòng người: “Ừm.”
Dường như Thẩm Dĩnh vẫn chưa tỉnh hẳn, nâng tay xoa xoa mắt, cũng chính là động tác này khiến cô nhìn rõ bong bóng khắp phòng. . . . . .
Nguy rồi!
Sao lại quên mất chuyện này chứ!
Lục Hi nhìn động tác ngày càng mất tự nhiên của cô, hỏi: “Vì sao không nói chuyện với tôi?”
Thẩm Dĩnh ngại ngùng trừng mắt: “Cái này không phải vì muốn cho anh một bất ngờ sao. . . . . .”
Không ngờ đến cuối cùng lại bị con sâu ngủ làm hỏng mất.
“Bất ngờ của người khác đều là có chuẩn bị mà đến, còn em?” Anh là chỉ chuyện tối nay không về nhà ăn cơm.
Nhắc tới chuyện này, Thẩm Dĩnh liền lúng túng: “Sao tôi biết anh sẽ không trở lại chứ.”
Nếu không chắc chắn cô sẽ lên tiếng nhắc trước, tìm một lý do bảo anh trở về, quan trọng là bây giờ anh về rồi, cô càng xấu hổ hơn.
Nhìn vẻ mặt sinh động tràn đầy đủ loại cảm xúc của cô, áp lực ở nhà cũ đêm nay tan đi hơn một nửa, nâng tay sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của người phụ nữ, ánh mắt dịu dàng mà mê người: “Bây giờ cũng không muộn.”
Vì thế, Thẩm Dĩnh trơ mắt nhìn anh đi vào phòng ăn, ngồi xuống chỗ ngồi cắt miếng bít tết đã hoàn toàn nguội lạnh kia bỏ vào trong miệng.
Thẩm Dĩnh đi theo qua: “Anh đừng ăn, nguội lắm rồi.”
“Đói.” Người đàn ông buổi tối ăn một bát cơm đầy, nói lung tung mà mặt cũng không đỏ.
Thẩm Dĩnh không hề nghi ngờ anh: “Vậy tôi hâm nóng giúp anh một chút.”
Nói xong, cô đưa tay muốn bưng đi, lại bị Lục Hi ngăn lại: “Đừng, như vậy rất ngon.”
“Anh chắc chứ?”
Miếng bít tết này cô đã rán ít nhất hai giờ rồi, không chỉ nguội, đoán chừng còn có chút cứng nữa.
Lục Hi gật đầu: “Chắc.”
Đã muộn thế này còn để cô đến phòng bếp bận rộn, anh cũng không nỡ.
Thẩm Dĩnh thấy anh không hề cố gắng ăn vào, cũng không nói gì nữa, đảo mắt, đột nhiên nhớ tới quà sinh nhật, chạy đến phòng bếp vô cùng thần bí lấy ra một hộp quà màu đỏ đưa tới trước mặt anh: “Cái kia. . . . . . cái này là tặng cho anh, tôi không biết anh thích gì, anh cũng không thiếu cái gì, cho nên mua cái này, anh mở ra xem thử đi.”
Lục Hi nhìn hộp quà màu đỏ thẫm tràn đầy cảm giác vui mừng xuất hiện trước mắt, chần chừ một lát, vẫn mở từng tầng ra, cuối cùng nhìn thấy một đôi khuy măng sét thủy tinh vô cùng tinh xảo, còn có cà vạt.
Đều là phong cách anh hay mang lúc bình thường, nhãn hiệu này anh rất thích, chỉ là đồ anh mua đều là đồ cao cấp đặt thợ may, rất ít có đồ mua ở quầy chuyên doanh.
Nhưng là đồ cô tặng, đều đẹp hơn bất thứ đồ cao cấp đặt riêng nào.
“Mua lúc nào thế?” Anh nhớ nhãn hiệu này cần phải đặt trước, nói cách khác cô đã bắt đầu chuẩn bị từ lâu, chỉ là lừa mình.
Nhắc tới Thẩm Dĩnh có chút cạn lời: “Chính là ngày vào cục cảnh sát kia đấy.”
Rất rõ ràng Lục Hi cũng không ngờ tới, trêu chọc liếc mắt nhìn cô một cái: “Thật sự làm khó em rồi.”
“. . . . . .Trùng hợp.”
Lục Hi biết da mặt cô mỏng giống như chỉ, cũng không nói thêm gì nữa, lập tức tháo khuy măng sét của mình xuống, đổi đôi mới này lên, đặt tay ở trước mặt cô: “Còn hài lòng không?”
Thẩm Dĩnh bị anh hỏi đến mặt đỏ tai hồng, nhỏ giọng phản bác: “. . . . . .Cái này không nên là tôi hỏi anh sao?”
Người đàn ông thu lại cánh tay, mắt sáng như đuốc nhìn cô: “Chỉ cần là em tặng, tôi đều hài lòng.”
Nhịp tim lập tức đập nhanh đến đỉnh điểm, có lẽ mỗi một người đàn ông không dễ dàng dỗ dành người khác đều là như thế, một ngày nào đó anh nói lời âu yếm với bạn, sẽ có hiệu quả gấp chục lần người bình thường.
“Anh thích là được.” So sánh với nhau, Thư Điềm căng thẳng hơn rất nhiều, một câu chúc cũng nói lắp bắp: “Vậy chúc, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Dưới ngọn đèn vàng dịu dàng sáng ngời của phòng ăn, khuôn mặt người phụ nữ cũng trở nên dịu dàng hơn, cô xinh đẹp đứng bên cạnh bàn, khẽ mỉm cười, sẽ khiến người ta có một loại cảm giác năm tháng thật tốt đẹp.
Trải qua sinh nhật ba mươi ba tuổi rồi, từ sau mười sáu tuổi, anh chưa từng tổ chức sinh nhật nữa, càng chưa từng nhận được quà sinh nhật.
Bánh ngọt, bong bóng, bữa tiệc lớn, đều không có liên quan đến anh, hoạt động duy nhất chỉ là trở về nhà của ông ngoại bà ngoại ăn một bữa tối, nhưng còn phải vờ như vui vẻ, rất vất vả.
Bây giờ trở về nhìn thấy tất cả mọi thứ này, là chuyện anh không ngờ tới, anh cho rằng cô thật sự quên mất rồi, thế cho nên không chuẩn bị gì cả, cũng chưa từng nghĩ cô âm thầm làm cho mình nhiều như vậy.
“Ngoài quà sinh nhật, tôi còn muốn một thứ giống vậy nữa.” Giọng nói người đàn ông khàn khàn trầm thấp, rơi vào tai giống như một khúc sonata nhẹ nhàng.
Thẩm Dĩnh kề sát hơn một chút, ôm tai lắng nghe: “Cái gì?”
“Em.”
Thẩm Dĩnh thoáng cái đứng thẳng người dậy: “Tôi chợt nhớ ra còn một bộ hồ sơ chưa xử lý, đợi tôi. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, đã bị ánh mắt đáng sợ của Lục Hi ngăn lại.
Nói chuyện công việc lúc này, được rồi, đúng là có chút mất hứng.
Nhưng mà. . . . . . trong lòng cô thật sự có chút lo lắng, cô biết rõ tinh lực của người đàn ông này, đoán chừng đêm nay lại là một đêm không ngủ, nghĩ đã thấy sợ rồi.
Quan trọng hơn là, cô mất não mua một bộ đồ lót khá ‘mát mẻ’, mặc dù đã mặc từ lâu rồi, nhưng bây giờ đến lúc mấu chốt, cô lại nửa đường bỏ cuộc.
Lúc suy nghĩ miên man, Lục Hi đã đứng dậy từ chỗ ngồi, cơ thể cao thẳng vì phối hợp chiều cao của cô nên hơi khom xuống vài phần, một tay chống trên bàn cơm, mang theo vài phần lưu manh: “Vì báo đáp những thứ em có lòng chuẩn bị này, tối nay tôi chắc chắn sẽ ‘biểu hiện’ thật tốt.”
Thẩm Dĩnh vội vàng xua tay: “Không cần, anh khách sáo quá rồi ha ha. . . . . .”
Lục Hi tiện tay cởi áo khoác âu phục ra đặt lên ghế, nhìn về phía lầu hai: “Đã tắm chưa?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!