CHƯƠNG 742: NHẪN NHỊN VÌ CÔ
Anh chưa từng không tin cô, người anh không tin là ông cụ.
Mỗi một chuyện lúc trước ông ta từng làm đều hiện rõ mồn một trước mắt, mỗi một chuyện đều không phải là chuyện mà cô có thể chịu đựng được.
Bùi Dục không muốn cô phải trải qua giống những gì mà ba mẹ mình từng phải chịu, quá đau đớn, anh là con cái mà còn có bóng mờ lớn như vậy, chớ nói chi là người trong cuộc.
Tịch Giai Giai thấy anh không nói lời nào, nhiệt huyết trong lòng cũng dần dần nguội lạnh, không phải cô không lo lắng, chỉ là dưới sự bức ép của ông cụ, cô muốn để cho Bùi Dục nhìn thấy quyết tâm của mình.
Nên cô gắng chống đỡ, bày ra dáng vẻ nhẹ nhõm, cô muốn cho anh lòng tin, lại không ngờ Bùi Dục lại càng lùi bước.
Tịch Giai Giai đặt bộ đồ ăn trong tay xuống, không còn chút hứng thú ăn uống nào: “Bùi Dục, có phải anh định bỏ cuộc giữa chừng không?”
Không đợi anh nói chuyện, cô đã nói ngay sau đó: “Em cũng không sợ, vậy anh sợ cái gì chứ?”
Ông cụ nói cô, hạ thấp cô, thậm chí sỉ nhục cô, cô đều có thể không thèm để ý, thứ cô để ý cũng chỉ là thái độ của người đàn ông trước mặt này mà thôi.
Một câu nói tiêu cực của anh đều khiến cô nản lòng hơn bất cứ điều gì.
Tịch Giai Giai giống như một cái túi da căng phồng bị đâm một nhát, dần dần xẹp lại.
Cô đứng dậy, sắc mặt hơi bối rối: “Em đi về trước, chờ anh nghĩ rõ ràng…”
Còn chưa dứt lời, Bùi Dục đã giơ tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại: “Không phải anh có ý này, em đừng sốt ruột.”
Anh không nói lời nào còn tốt, mới lên tiếng đã khiến Tịch Giai Giai tủi thân không chịu được, vành mắt lập tức đỏ bừng: “Vậy anh có ý gì…”
“Anh chỉ sợ ông nội sẽ ra tay nhắm vào em, sợ em sẽ phải chịu liên lụy.”
Tịch Giai Giai há to miệng muốn nói gì đó, không chờ cô lên tiếng thì đã bị cắt ngang.
“Anh biết em muốn nói điều gì, em không sợ, đúng vậy, nhưng, nhưng anh không muốn em phải đối mặt với những chuyện tàn nhẫn đen tối này, nhìn thấy em ngồi cùng một chỗ đối mặt với ông ta, trái tim anh như nhảy dựng lên, đến bây giờ vẫn chưa buông lỏng.” Bùi Dục nhíu chặt lông mày, trên mặt là biểu cảm nghiêm túc chưa bao giờ có: “Em không hiểu ông ấy, nhưng anh hiểu rất rõ, tác phong làm việc của ông ta, thái độ làm người của ông ta, anh đều hiểu vô cùng rõ ràng.”
Chính là vì hiểu rõ như vậy, anh mới càng cảm thấy lo lắng.
Nghe thấy lời giải thích của anh, chua xót trong lòng Tịch Giai Giai dần tan đi: “Vậy anh muốn rời xa em sao? Chỉ bởi vì sợ?”
Nghe thấy hai chữ ‘rời xa’ từ trong miệng cô nói ra, trong nháy mắt sắc mặt Bùi Dục trở nên khó coi, anh đứng dậy kéo cả người cô vào trong ngực, hơi thở cũng không ổn định: “Không, em phải ở bên anh.”
Tịch Giai Giai nghe thấy câu này mới yên tâm hơn chút, giơ tay xoa lưng người đàn ông, khẽ khàng trấn an cảm xúc của anh: “Em biết anh có rất nhiều lo lắng, nhưng bây giờ chúng ta ở bên nhau chính là tốt nhất, phải không? Em không phải là người khác, anh cũng vậy, chúng ta là chúng ta, tất cả đều sẽ khác nhau, chỉ cần tấm lòng không thay đổi, không có cái gì có thể tách chúng ta ra.”
Nghe thấy vậy, cánh tay Bùi Dục ôm cô lại càng chặt hơn.
“Được.” Giọng nói của anh khàn khàn, có thể nhìn ra cảm xúc không hề ổn định: “Tất cả rồi sẽ tốt đẹp.”
Anh sẽ có biện pháp khiến cho ông cụ phải nhả ra, chỉ cần có thể ở bên Tịch Giai Giai, anh có thể lấy tương lai của mình đánh đổi.
Cùng lắm thì, từ nay về sau ông cụ nói gì thì chính là cái đó, bảo anh làm gì thì anh sẽ làm theo như thế đó, chỉ cần có cô ở bên cạnh, cuộc sống mới có thể có chút tươi sáng và ấm áp.
Tối hôm đó, Tịch Giai Giai vẫn ở lại biệt thự, Bùi Dục ôm lấy cô gái trong lồng ngực, cuối cùng trong lòng mới cảm thấy yên tâm hơn, ngửi mùi hương trên cơ thể cô, lỗ hổng lớn dưới đáy lòng mới được lấp đầy.
Mặc dù bọn họ không nói gì, nhưng cả hai người đều biết rõ, khi ngủ đã là nửa đêm rồi.
Xảy ra chuyện như vậy, mặc cho ai cũng đều không thể giữ được tỉnh táo.
Rạng sáng ngày hôm sau, Bùi Dục để cho tài xế đưa Tịch Giai Giai về trường học, cô còn có lớp học, không thể chậm trễ.
Mà chính anh thì lái xe về khu nhà tổ, khi xe lái vào khu nhà, đến quản gia cũng cảm thấy khiếp sợ, không thể tin nổi nhìn nói: “Cậu, cậu chủ nhỏ?”
Bùi Dục trừng mắt, không có biểu cảm gì: “Ông nội của tôi đâu.”
“Ông cụ Bùi đang luyện chữ trong phòng làm việc.”
Luyện chữ?
Bùi Dục cười lạnh, nghĩ đến năm anh tám tuổi kia, khi đi ngang qua phòng làm việc, lơ đãng nhìn thấy ông cụ đang viết chữ, nét viết cứng cáp, động tác cũng vô cùng xinh đẹp, chỉ là chữ viết xuống không phải giấy trắng mực đen, mà lại là giấy trắng mực đỏ.
Dùng máu tươi của người khác viết chữ, đưa cho người đối diện nhìn, cách làm tàn nhẫn này khắc sâu vào trong lòng Bùi Dục, mặc kệ trải qua bao lâu cũng không thể bị xóa đi.
Anh nhíu mày, không nói gì mà bước thẳng vào trong nhà.
Ngẩng đầu sải bước đi đến phòng làm việc, không kiên nhẫn gõ ba tiếng, khi đẩy cửa đi vào, cũng không nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt ông cụ, dường như đã sớm biết là anh.
“Đến rồi.”
Bùi Dục cũng không có tâm trạng nói đùa, ném chìa khóa xe lên bàn, một tiếng ‘cạch’ nặng nề vang lên, đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện ngày hôm qua, chúng ta nói cho rõ ràng.”
Ông cụ không thèm nhấc đầu, tiếp tục động tác trên tay: “Chuyện ngày hôm qua ta đã nói xong rồi, anh còn muốn nói cái gì?”
Bùi Dục nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt dửng dưng của ông ta, anh biết rõ ngoài mặt càng bình tĩnh, thì thứ ẩn giấu phía sau lại càng xấu xí.
Anh giơ tay đè xuống tờ giấy Tuyên Thành tốt nhất này, cưỡng ép cắt ngang: “Đừng viết, nhân lúc tôi còn có thể nói chuyện tử tế, nói chuyện đi.”
Giọng điệu của Bùi Dục cực kém, mặc dù lúc trước cũng luôn là một lời không hợp thì cãi nhau, nhưng đa phần đều gây ra động tĩnh rất lớn, lại rất ít khi bình tĩnh giằng co như hôm nay.
Anh thật sự nghiêm túc, giống như biến thành một người khác.
Ông cụ không thể không buông bút lông trong tay xuống, ánh mắt rơi xuống bàn tay đặt trên bàn kia, giọng nói bình tĩnh đến mức khiến người ta không rét mà run: “Mỗi một hành động anh làm bây giờ đều có thể hại đến cô bé kia.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!