Hiểu con gái không ai bằng cha, thấy tình sắc của Thẩm Dĩnh lúc này, Thẩm Tri Lịch đã biết cô có thể đã gặp Phạm Minh, bốn mặt nhìn nhau, hai người đều hiểu, hồi lâu Thẩm Tri Lịch cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Con vào phòng với ba.”
…
Không có Đào Ly Hinh ở đây, hai cha con nói chuyện không cần cố kỵ, thoải mái hơn nhiều, suy cho cùng chuyện năm đó cũng không vẻ vang gì, đều là cái gai trong tim mọi người, Đào Ly Hinh phải tốn rất nhiều thời gian mới từ từ chấp nhận được, họ không muốn để bà ấy nhớ lại chuyện năm đó nữa.
“Ba, ba quen Phạm Minh, đúng không?” Giống như Thẩm Tri Lịch hiểu cô, cô cũng rất hiểu ba cô, trong ấn tượng của cô, ba từ trước đến nay không phải người dễ bị ảnh hưởng cảm xúc, nhưng vừa rồi ông ấy đến ly trà cũng không cầm chắc, rõ ràng không bình thường mà.
Thẩm Tri Lịch không phủ nhân: “Có quen.”
Thẩm Dĩnh tiếp tục hỏi một câu: “Vậy ba có biết ông ta được tập đoàn Bảo Hữu thuê làm cố vấn pháp lý sau khi thua vụ kiện của ba năm đó không?”
Khi hỏi câu này, cô một mực nhìn Thẩm Tri Lịch, cô cũng không có nhìn ra biểu cảm ngạc nhiên hay cái gì khác của ông.
Như thế nói rõ Thẩm Tri Lịch biết chuyện này.
Thẩm Tri Lịch trầm mặc vài giây, gật đầu: “Ba biết.”
“Ba, vậy ba không cảm thấy kì lạ sao? Phạm Minh đã từng là luật sư đại diện trong vụ kiện của ba với tập đoàn Bảo Hữu, năm đó vụ đó quá rắc rối, tập đoàn Bảo Hữu về sau lại tuyển ông ta, nếu như không phải bên trong có ẩn tình, bọn họ làm như vậy chính là lấy đá đập chân mình mà.”
Thẩm Tri Lịch cau mày, dường như không muốn bàn luận tới vụ kiện năm đó nữa: “Mấy chuyện này đã qua rồi, vụ kiện đã có kết quả, con bây giờ nghĩ nhiều không có lợi ích gì đâu.”
“Ba!” Thái độ trốn tránh của Thẩm Tri Lịch khiến Thẩm Dĩnh rất bất ngờ, khó tin nhìn ông ấy.
Thẩm Tri Lịch không muốn nói với cô, bèn xua tay: “Được rồi, không có chuyện gì khác con ra ngoài đi, ba thay quần áo, sau này con không cần quản chuyện này nữa.”
“Tại sao?!”
“Chuyện người lớn, không liên quan gì đến con.” Nói xong, Thẩm Tri Lịch xoay ngươi đi về phòng ngoài.
Thẩm Dĩnh ngồi bất động bên ghế, rất lâu mới đứng dậy, đi đến cửa cô ngừng lại một chút: “Cho dù ba không nói, con nhất định sẽ tìm hiểu rõ vụ kiện năm đó đã xảy ra biến cố gì!”
Cửa đóng lại, Thẩm Tri Lịch nhắm mắt, thở dài, tất cả những chuyện xảy ra mấy năm trước đều lần lượt hiện ra trước mặt, mắt của ông liền ươn ướt.
…
Từ nhà đi ra, Đào Ly Hinh đưa cho cô rất nhiều đồ ăn, có nước sốt bản thân tự tay làm, cũng có rất nhiều các vật phẩm thường ngày, đồ rất nhiều, Lục Hi vừa hay tan làm đã lái xe đến bên ngoài tiểu khu đón cô.
Lên xe, cảm xúc của Thẩm Dĩnh không vui lắm, cả người đều rất trầm ngâm, ngồi mà không nói gì cả.
Không khí trong xe ấm áp mang chút bất thường, lúc chờ đèn đỏ, Lục Hi nhìn sốt thịt bò mà cô để sau xe, hiếm khi chủ động tìm một chủ đề để nói: “Ba mẹ em làm cho à?”
Thẩm Dĩnh vài giây sau mới phản ứng lại, gật gật đầu: “Ừm.”
Sợ cô ăn đồ bên ngoài không tốt, cho nên đưa cho cô ít đồ ăn có hương vị nhà đình, nghĩ đến điều này, Thẩm Dĩnh lại thấy xót xa trong lòng.
Lục Hi thấy vậy cũng không không biết nên an ủi ra sao, sợ anh vừa nhắc chủ đề nào đó lại chọc phiền cô, dứt khoát im luôn, để bản thân cô bình tĩnh trước đã.
Xe đi qua dãy phố Cảnh Viên, anh bỗng nhiên nhìn một dãy các tiệm, tìm kiếm một tiệm bánh ngọt.
Anh không thích ăn đồ ngọt, đối với mấy thứ này không có hiểu lắm, ngược lại Thẩm Dĩnh rất thích ăn mấy thứ đó.
Nhìn phía trước, anh đánh tay lái, dừng xe ở bên đường, vừa cởi dây an toàn vừa nói với cô: “Tôi đi mua chút đồ.”
Thẩm Dĩnh cũng không nghĩ nhiều: “Anh đi đi.”
Sau khi xuống xe, Lục Hi cầm lấy ví đi đến cửa hàng cuối cùng, người đàn ông cả thân tây trang, lại thêm khí chất bất phàm, người mua bánh đa phần là con gái, lập tức hấp dẫn được sự chú ý của mọi người.
Thậm chí có mấy cô gái thì thầm với nhau: “Oa, cậu nhìn người đàn ông đứng cuối kìa, lớn lên thật đẹp trai nha, anh ấy có phải ngôi sao không?”
“Chưa thấy qua bao giờ, nhưng thật sự rất đẹp trai.”
“Đúng thế, tớ muốn đi xin số điện thoại.”
“Bỏ đi, nhìn rất lạnh lùng nha…”
Mấy lời đó toàn bộ đều chui hết vào tai Lục Hi, mà anh coi như không nghe thấy, mặt không đổi sắc tiếp tục chờ, không để tâm đến ánh nhìn của người khác.
Đứng chờ gần ba mươi phút, cuối cùng cũng đến lượt anh.
Cửa hàng có một cái tủ lớn trong suốt, bên trong bày đủ loại bánh ngọt to nhỏ, hình dạng và mùi vị khác nhau.
“Chào anh, xin hỏi anh muốn chọn cái nào?”
Lục Hi nhìn một vòng, cũng không biết cái nào ngon, cứ thế chọn: “Cái này, cái này, còn có cái này…”
Không biết nói bao nhiêu cái, cuối cùng anh hài lòng gật đầu: “Gói lại cho tôi.”
Nhân viên: “…”
Các khách hàng khác: “…”
“Thưa anh, anh chắc chắn muốn mua tất?”
Lục Hi nhíu mày: “Chắc chắn.”
“Được, mời anh chờ một chút.” Nhân viên cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, lúc này nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mua nhiều bánh như vậy, trong lòng cũng rất kích động, tay run run gói bánh.
Cuối cùng khi cầm hóa đơn, đủ độ dài của ba lòng bàn tay cộng lại.
Lục Hi cầm ba túi bánh lớn đi lên xe, mắt không thèm chớp để vào lòng của Thẩm Dĩnh: “Cho em.”
Thẩm Dĩnh hồi thần, cúi đầu nhìn, là tiệm bánh rất nổi tiếng, cô ở trang bảng tin thấy rất nhiều bạn bè đều nói về tiệm này, chỉ có điều… anh mua nhiều như vậy đều là cho cô sao?!
“Tôi ăn không hết đâu…”
“Không sao, em có thể mỗi cái thử một miếng, thử mùi vị.”
“…” Anh thật sự phung phí mà.
Thôi kệ, trong lòng Thẩm Dĩnh vẫn rất cảm động, suy cho cùng anh xuống xe đến bây giờ cũng được một khoảng thời gian, có thể khiến Lục Hi nhẫn nại đi làm một chuyện nhàm chán như vậy, cũng rất hiếm thấy rồi.
Thẩm Dĩnh ôm đống bánh trong lòng nói: “Cảm ơn.”
Lục Hi giữ vô lăng, mắt lộ ra ý cười: “Đừng khách khí.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!