CHƯƠNG 729: EM THÍCH THÌ ANH ĐỀU THÍCH
Không quá nửa tiếng, toàn bộ thông tin của Tịch Giai Giai đã nằm gọn trước mặt của ông cụ.
Tịch Giai Giai, nữ, 20 tuổi, đang học đại học, chuyên ngành Anh ngữ, hộ khẩu ở thành phố B, ba mẹ đều là công nhân, gia cảnh nghèo khó, cấp 3 đã nhận tiền trợ cấp của nhà trường và trợ cấp nhà nghèo của xã hội…
Một loạt thông tin riêng tư đều được in ra trong xót cái gì, ngay cả thành tích từ nhỏ đến lớn của cô cũng rất rõ ràng, ông cụ chỉ dùng mười mấy phút để xem hết một lượt.
Không phải không chi tiết, mà thực sự là không có gì hay ho cả.
Chỉ là một gia đình bình thường không thể bình thường hơn, quan hệ xã hội đơn giản, cũng không có nợ nần hay vấn đề gì khác, thậm chí ngay cả ghi chép tín dụng cũng rất rõ ràng.
Phải nói thứ gai mắt duy nhất, đại khái cũng có chỉ bức ảnh chân dung.
Quả thực là một tiểu mỹ nhân, lớn lên trắng trẻo, mắt to, người dễ nhận được sự yêu thương của người khác nhất.
Trước kia Bùi Dục qua lại với phụ nữ, ông cụ trước giờ đều không có để trong lòng, biết mấy người đó cũng chỉ là mây khói thoáng qua, nhưng Tịch Giai Giai này mặc dù tuổi tác không lớn, bản lĩnh ngược lại không nhỏ, vậy mà có thể mê hoặc, xoay cháu trai của ông ta vòng vòng.
Con người không thể nhìn bề ngoài, gia đình bình thường cũng không hẳn nuôi dạy ra một người đơn giản đơn thuần, nói không chừng đây chính là một sự cố cố, không thể xem nhẹ.
“Người mà cô gái này bình thường qua lại cũng rất sạch sẽ sao?” Ông cụ hỏi quản gia ở bên cạnh.
Quản gia gật đầu: “Phải, tất cả những thông tin có thể điều tra đều ở trong này cả rồi.”
Ông cụ trầm ngâm một hồi không lên tiếng, một lúc sau mới cầm tư liệu trong tay, lại xem một lần nữa.
Vẫn không có gì cả.
“Đúng rồi.” Quản gia bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó: “Cô Tịch này quen cậu chủ là vì một lần gọi điện báo án, bên phía công an còn có ghi chép, nói vấn đề vật phẩm cấm của Hồng Đỉnh, có điều rất nhanh đã được giải quyết, hình như là hiểu lầm.”
“Cô gái này qua lại với Bùi Dục có sự trùng lặp không?”
“Không có bất kỳ sự trùng hợp nào.”
Lông mày của ông cụ càng nhíu chặt, vốn dĩ ông ta không tin Tịch Giai Giai và Bùi Dục bởi vì sự trùng hợp mà quen nhau, nhưng bây giờ lại không thể không tin.
Bởi vì giữa hai bọn họ trừ bản thân ra thì không có bất cứ sự liên hệ hay kết nối nào cả.
Lẽ nào thật sự vô tình gặp được nhau, rồi dần dần thích nhau?
Tình cảm như thế này ở trong mắt của bọn họ giống như vô nghĩa, mà bất luận như thế nào, cô gái này không thích hợp với Bùi Dục.
Thân phận của anh và anh tương lai cần phải thừa kế sự nghiệp của gia đình, ông ta không cho phép anh tìm một cô gái có điều kiện như thế.
Đối phương không những không giúp được, thậm chí ngay cả bản thân cũng không bảo vệ tốt được.
Một cô gái như thế này ở bên cạnh Bùi Dục, sẽ chỉ cản trở anh, sẽ chỉ khiến anh càng ngày càng không lỡ buông tay.
Thời gian lâu dần, anh sẽ giống như ba của anh, trở thành một phế vật bị chuyện nhi nữ tình trường cản bước, không làm nên đại sự, cho nên ông cụ tuyệt đối không cho phép Bùi Dục và Tịch Giai Giai ở bên cạnh nhau.
Bây giờ, tương lai, đều sẽ không.
Ông cụ dường như nhớ đến chuyện của năm đó, sắc mặt càng thêm khó coi, ông ta vốn tưởng Bùi Dục sẽ không gặp phải chuyện như thế, không ngờ vẫn xuất hiện rồi…
Cũng không biết nên nói bất hạnh hay vận mệnh, mười mấy năm trước anh chưa từng lưu luyến ai, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một loại lệ.
Ông ta không dễ gì bồi dưỡng ra người thừa kế, ông cụ tuyệt đối không cho phép bất cứ ai phá hỏng nó.
Khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã trở nên vô cùng lạnh: “Tìm người theo dõi trước, nếu như Bùi Dục còn tiếp tục như thế thì mang cô gái đó đến cho tôi gặp mặt.”
Điều này không nghi ngờ gì nữa chính là tối hậu thư cuối cùng, quản gia muốn nói cái gì đó nhưng cũng hiểu thân phận của mình, lúc này ông ta không dám chọc giận ông cụ, chỉ đành gần đầu đáp ứng: “Vâng, tôi lập tức phân phó thủ hạ.”
Tuy ông ta không nói nhưng không đại biểu ông cụ không cảm nhận được.
Đợi ông ta nói xong câu này, ông cụ bèn lập tức hỏi: “Ông muốn nói cái gì?”
Quản gia sững người, tâm tư của bản thân bị phát giác thì có hơi xấu hổ, nhưng vẫn cứng đầu mở miệng nói: “Ông làm như vậy, không sợ cậu chủ biết sẽ oán trách ông sao?”
Tầm mắt của ông cụ nhìn về phương xa, một lúc sau mới trầm thấp nói ra: “So với việc nó oán trách tôi, tôi càng sợ nó sẽ trở thành người như ba của nó.”
Chuyện kia, chỉ một người, chỉ trải qua một lần là đủ rồi.
Quản gia nghe thấy chuyện trước đây, cũng hiểu chủ đề này không nên tiếp xúc dấn sâu vào nữa, lập tức im lắng, cung kính cúi người rồi đi ra khỏi phòng sách.
Khi Tịch Giai Giai trở lại phòng bệnh, Đường Lệ Quyên cũng đang chuẩn bị gọi điện cho cô, thấy cô bước vào mới để điện thoại xuống: “Sao đi lâu như vậy?”
“Nhà ăn đông người, phải xếp hàng dài.” Cô xoay người cầm lấy phích nước nóng dưới đấy, thực ra là vì lo lắng khi nói dối cho nên không dám nhìn vào mắt của Đường Lệ Quyên.
Đường Lệ Quyên cũng không có nghĩ quá nhiều, cho dù bà ta có nghi ngờ, bà ta cũng sẽ không ngờ Bùi Dục vậy mà sẽ trực tiếp đến bệnh viện tìm cô.
Không lâu sau, bác sĩ đến kiểm tra phòng, nói đơn giản về tình trạng của Tịch Hướng Vinh, khôi phục rất tốt, tiếp tục duy trì thế này thì sẽ nhanh khỏi.
Đường Lệ Quyên sau khi nghe được thì thở phào, sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều.
Tịch Hướng Vinh từ sau khi phẫu thuật nằm viện, rất lâu không thể xuống giường đi lại, để cơ thịt không bị căng cứng, máu không lưu thông, mỗi ngày đều phải tiến hành xoa bóp.
Tịch Giai Giai hiếu thuận, cô trước đây đi làm thêm cũng nhiều, bàn tay cũng to hơn một chút so với cô gái bình thường, sáng tối mỗi ngày đều sẽ cẩn thận xoa bóp một lúc cho Tịch Hướng Vinh.
Mỗi lần sau một loạt các động tác, cô đều toát mồ hôi nhễ nhại, nhưng cho dù như thế cũng không có oán trách lấy một lần.
Cô không có thời gian xem điện thoại, cũng không dám ở trước mặt của Đường Lệ Quyên làm cái gì, mãi đến hơn 10 giờ tối tắt đèn đi ngủ, cô mới rảnh rút điện thoại ra xem.
Vừa vuốt mở màn hình thì nhìn thấy tin nhắn dồn dập của Bùi Dục, cô mím môi trộm cười, ngón tay để trên màn hình vui vẻ nhảy múa-
4h30 chiều mai tan học, em nói với mẹ em là 6 giờ, dư hơn một tiếng, có muốn đi xem phim không?
Cô gõ xong nửa câu sau, do dự một hồi lại xóa đi, sau khi xóa đi lại gõ lại, cuối cùng chắc chắn mới gửi đi.
Không quá nửa phút, đối phương lập tức trả lời lại, chỉ có một từ: Được.
Được?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!