Lúc này Thẩm Dĩnh mới bình tĩnh lại, cô cũng cười hùa theo anh: “Tôi còn tưởng anh muốn đánh tôi chứ.”
Dư Quyết Đông phất phất tay ra vẻ ghét bỏ như trước: “Rồi, đi về làm việc đi.”
Thẩm Dĩnh về đến văn phòng mới thấy nhẹ nhõm, cô nghĩ đến biểu hiện ban nãy của Dư Quyết Đông rồi liên tưởng đến những gì Lục Hi nói ban sáng…Lắc lắc đầu, chắc là cô cả nghĩ rồi.
Điện thoại đặt trên bàn rung lên hai lần, Thư Dĩnh cầm lên đọc thử, là tin nhắn của Lục Hi, chỉ vỏn vẹn hai câu mà thôi: “Chẳng phải đã nói ra ngoài phải thông báo cho anh sao, thiếu đánh hửm?”
Ra ngoài?
Thẩm Dĩnh mờ mịt chớp chớp mắt, khi nãy ở hành lang không tính là ra ngoài đâu nhỉ…Đợi tí! Sao anh biết được chứ?!
Cô quay đầu 90 độ nhìn hai bên rồi nhìn quanh quất bốn phía cũng không thấy người ấy đâu, mồ hôi lạnh bỗng dưng tuôn trào sau lưng cô, cô nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh: “Sao anh biết?
Trong phòng tổng giám đốc, Trịnh Tinh Cung cạn lời nhìn boss nhà mình bỉ ổi chỉnh carema phòng làm việc của cô Thẩm vào máy tính của mình, vừa quan sát vừa cúi đầu trả lời tin nhắn, khóe môi còn giương lên nụ cười ổi.
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, sao anh ta lại cảm thấy thế giới của mình tối om rồi nhỉ?
Chắc chắn là bị dọa rồi, chắc chắn là vậy.
Trịnh Tinh Cung lấy dũng khí nhắc nhở một câu: “Tổng giám đốc Lục, mười phút nữa có một cuộc họp ạ.”
“Biết rồi.”
Trịnh Tinh Cung không kềm được mà liếc mắt nhìn vào màn hình, ánh sáng phản xạ làm anh ta nhìn không rõ hình ảnh trong máy: “Tổng giám đốc Lục, cô Thẩm có biết anh chỉnh camera qua đây không?”
Lục Hi nghe thấy thế cuối cùng mới dời ánh mắt từ di động lên người anh ta, đậm vẻ uy hiếp: “Cậu cảm thấy thế nào.”
Ánh mắt này…
Trịnh Tinh Cung cười cười: “Tôi cảm thấy không cần cho cô Thẩm biết chuyện này, ha ha, cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng…”
Lục Hi hừ một tiếng rồi ghét bỏ nhìn trợ lý nhà mình, dù gì cũng tốt nghiệp đại học Massachusetts cơ mà, sao lại ưa nịnh đầm như vậy chứ?
Nhưng người đàn ông ngoài lạnh trong nóng nào đó lại quên mất mình cũng y chang như vậy.
Anh phất tay: “Được rồi, cậu vô phòng hội nghị đợi đi.”
Trịnh Tinh Cung nhẹ nhõm hăn: “Dạ.”
Dù sao anh ta cũng ăn đủ mớ thức ăn cho chó này rồi.
Nhưng điều làm Trịnh Tinh Cung không ngờ ấy là thức ăn cho chó còn chưa hết, bởi vì anh ta phát hiện Thẩm Dĩnh cũng tham gia vào cuộc họp này.
Đột nhiên anh ta nhớ đến trước vụ nhảy lầu hồi đấy, lúc đó bảo người trong cuộc phải đến nghe mà sao anh ta lại quên cơ chứ.
Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, thừa lúc Lục Hi còn chưa đến bèn bước qua chào hỏi Thẩm Dĩnh, anh ta nói ngắn gọn cho cô biết hồi nữa phải ăn nói thế nào, Thẩm Dĩnh cảm kích vô cùng, cô cảm ơn mãi không ngừng.
Trịnh Tinh Cung lại thẹn thùng: “Cô Thẩm đừng khách sáo, tổng giám đốc Lục mà nghe thấy sẽ giết tôi mất.”
Thẩm Dĩnh vừa tính hỏi vì sao nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã thấy một bóng người cao ráo thon thả đi vào phòng họp, anh mặc đồ tây, thắt cà vạt chỉnh tề, thời tiết trở lạnh nên mặc thêm áo ghi lê cùng màu với sơ mi, trông đến là cao ngạo, bước chân mang theo gió.
Lục Hi lướt mắt nhìn cô, Thẩm Dĩnh vội quay mặt đi, không dám nhìn anh.
Cuộc họp chính thức bắt đầu, người ngồi đây đều có cấp bậc từ tổng giám trở lên, đại đa số lâu la như Thẩm Dĩnh đều chỉ ngồi nghe mà thôi, cuối cùng cũng đến lượt cô lên tiếng. Thẩm Dĩnh lời ít ý nhiều nói những vấn đề liên quan đến chuyện xảy ra trước đó, cô không miêu tả dài dòng, dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, ngắn gọn lại làm cho người khác cảm thấy mình là già dặn giàu kinh nghiệm.
Thẩm Dĩnh vừa dứt lời Lục Hi đã nối lời cô: “Sau này nếu còn xảy ra những chuyện như vậy thì phải báo cho tôi ngay, lần này quản lý bộ phận bảo vệ làm việc không tệ, sau này phải tiếp tục duy trì như vậy, còn về Liên Vân, công ty đã ra chỉ thị sau khi có kết quả cấm tuyệt đối các bộ phận trong và ngoài không được bàn luận về chuyện này nữa, mọi người hiểu rõ trong lòng.”
Con người đang ngồi trên ghế chủ tọa mang dáng dấp vương giả, đĩnh đạc nói chuyện đó và Lục Hi ở bên cạnh cô lúc bình thường cứ như hai con người khác nhau vậy. Năng lực lãnh đạo thấm vào tận xương cốt anh, khiến cho người ta tự giác thần phục, mỗi một chữ tuôn ra từ miệng anh đều mạnh mẽ như vậy.
Người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp, anh chuyên nghiệp, vững vàng, điềm tĩnh, nhìn xa trông rộng, anh là đấng anh tài của những đấng anh tài, là một người lãnh đạo, anh tỏa ra sức hút khiến người khác cam tâm tình nguyện theo sau.
Mọi người đều nói trông người đàn ông đẹp trai nhất anh ta đang làm việc, Thẩm Dĩnh chợt thấu hiểu câu nói này, không chỉ đẹp mà còn gợi cảm nữa.
Vốn dĩ cô chỉ len lén nhìn anh trong chốc lát mà thôi, cứ nghĩ sẽ không bị phát hiện như ánh mắt anh chợt lia qua chỗ của cô rồi dừng lại trên gương mặt cô: “Công ty giải quyết như vậy, mọi người có thấy vấn đề gì không?”
Câu hỏi đến quá bất ngờ, Thẩm Dĩnh đang mê mẩn nhan sắc của đàn ông ấy bỗng dưng bị mọi người nhìn chăm chú, suýt nữa cô đã sặc nước miếng: “A…Không, không có gì, tôi nghe theo sự sắp xếp của công ty cả.”
Nghe theo sự sắp xếp của công ty.
Lục Hi mỉm cười: “Vậy thì tốt, nếu không còn gì khác thì tan họp thôi, cô ở lại đây một chút.”
Những tiếng ghế ma sát trên mặt đất lần lượt vang lên bên tai, mọi người nối đuôi nhau ra khỏi phòng họp, Thẩm Dĩnh nhìn từng người một rời khỏi đây, thoắt chốc căn phòng họp này chỉ còn lại cô và Lục Hi.
Người đàn ông ấy đi đến trước mặt cô, quay ghế cô lại đối diện với mình, anh chống cánh tay mình lên tay ghế cô đang ngồi rồi ôm cả người cô vào lòng: “Còn thất thần ư?”
“Hả?”
Anh bật cười: “A cái gì mà a, khi nãy lúc anh phát biểu em nghĩ cái gì đấy, ánh mắt nhìn thẳng về trước.”
Thẩm Dĩnh nhớ lại hồi nãy mình còn đang mẩn mê nhan sắc của anh rồi đỏ mặt, cúi đầu nói: “Đâu có gì đâu…”
Lục Hi không chịu, anh nâng cằm cô lên rồi giễu cợt: “Xem đi, mặt em đỏ đến cỡ nào rồi, cái câu tuyên dâm ban ngày ban mặt là nói em đó đúng không?”
Thẩm Dĩnh bị anh nói đến mất hết mặt mũi: “Anh không biết dùng thành ngữ thì đừng nói bậy bạ!”
Lục Hi biết cô có chết cũng cứng miệng mới khinh bỉ xì một tiếng, rồi không trêu chọc cô nữa: “Giải thích đi, em nói gì với Dư Quyết Đông.”
“Nói về công việc thôi.” Đến giờ Thẩm Dĩnh mới chợt nhớ ra, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Rốt cuộc tại sao anh biết?”
“Đây là công ty của anh, muốn biết em làm gì khó lắm hay sao?”
Ý của anh là, anh có tai mắt đó!
Thẩm Dĩnh ngẫm nghĩ một lúc, hình như đúng là thế thật, văn phòng làm việc toàn là kính, huống hồ bọn họ lại ở trên hành lang, chắc là có ai nhìn thấy rồi báo cho anh biết.
Mà cho dù thế nào, chắc chắn cô bạn Thẩm Dĩnh không đoán ra anh chỉnh carema.
“Anh đừng giám sát em nữa, anh làm vậy em khó chịu lắm.”
“Em ngoan ngoãn nghe lời đi rồi anh sẽ không giám sát em nữa.” Về nhà mới là thời khắc giám sát của anh, mặc quần áo thì có gì đẹp đẽ chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!