Cho dù Thẩm Dĩnh thấy không chắc chắn nhưng vẫn theo Lục Hi về công ty, lúc xe dừng ở tầng ba dưới lòng đất, Thẩm Dĩnh mới cởi đai an toàn ra rồi quay đầu nói chuyện với người đàn ông bên cạnh: “Vậy em đi lên trước nha.”
Người đàn ông ấy vẫn ngồi đấy, không nhúc nhích cũng không nói gì, chỉ cởi đai an toàn của mình ra, đôi mắt đen lay láy nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Dĩnh không chịu nổi “sự dày vò” như vậy của anh, cô nuốt nước miếng rồi chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Em đi đây, đợi lát nữa…Ê!”
Thẩm Dĩnh còn chưa dứt lời, đột nhiên gáy của cô bị che phủ trong lòng bàn tay ấm áp, cô bị đẩy về phía trước, đôi môi bị người khác hôn ngấu nghiến.
Trước đây anh rất ít khi hôn cô, chắc hẳn có liên quan đến những gì anh đã trải qua khi còn nhỏ, nhưng hình như kể từ cái lần người đàn ông này hôn cô ở biệt thự trên núi, anh cứ như con mãnh thú được giải bỏ phong ấn mà rất thích hôn cô.
Anh thường đặt tay sau gáy cô, những lúc cảm xúc rạo rực dâng trào, ngón tay cái sẽ anh sẽ chậm rãi ma sát lên từng thớ da cô, khiến cô mất hết sức lực, chỉ biết chịu đựng thế mà thôi.
Mới chỉ hôn một cái mà Thẩm Dĩnh đã thở dốc, cô luống cuống chống hai tay lên ngực anh, hơi lo lắng hỏi: “Môi em có sưng nữa không?”
Từ cái lần miệng sưng lên như lạp xưởng sau khi bị anh hôn, cô đã cảm thấy hơi hối hận.
Người đàn ông ấy cười nhẹ, một chữ quý như vàng: “Không sưng.”
Lúc này Thẩm Dĩnh mới thấy yên tâm: “Em lên đây, tạm biệt anh.”
Cô vừa dứt lời đã đẩy cửa xe rồi bước xuống, trở tay đóng cửa lại, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, rồi nhanh chân bước vào về phía thang máy, dường như có con thú dữ hay dòng nước lũ nào đang dí sau lưng vậy.
Bộ dạng này của cô làm Lục Hi nhớ lại cái hồi anh vừa mới quen biết cô.
Cô cũng trốn tránh anh như vậy, muốn né còn né không kịp, đặc biệt là sau khi biết thân phận thật sự của anh, lần nào cô nhìn thấy anh đôi mắt cô cũng gợn lên vẻ sợ hãi, nhưng cô không biết rằng cô càng biểu hiện như thế anh càng mất khống chế.
Từ trước đến giờ, anh chưa từng tự chủ bản thân trong những chuyện liên quan đến cô.
Mười lăm phút sau, Lục Hi hút xong điếu thuốc mới bước xuống xe, bình thản đi vào thang máy.
Không được lố một phút mà cũng không được sớm hơn một phút, hết cách rồi, cô yêu cầu phải giữ khoảng cách lâu như vậy mới thấy yên tâm.
Nghĩ đến đây, khóe môi người đàn ông ấy nở lên nụ cười như có như không, anh ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương rồi nhanh chóng hạ khóe môi xuống, nét mặt trở nên lạnh lùng hờ hững như mọi khi.
Sau khi Thẩm Dĩnh đi vào văn phòng, cho dù không có ai nói gì nhưng không khí vẫn thay đổi một cách vi diệu, cô phát hiện ra khả năng chịu đựng áp lực của bản thân mình rất cao, trước đây cảm thấy rất đỗi khó khăn nhưng bây giờ lại quen rồi.
Cô ngồi vào vị trí làm việc của mình, mở máy tính ra, đang lúc toan xử lý văn kiện trong mail, Trần Thúy Nhiên đã ló đầu qua: “Dĩnh Nhi, vào phòng nước chút không?”
Cô ấy nói rồi bèn nheo nheo mắt, làm ra vẻ muốn giao tiếp lắm vậy.
Thẩm Dĩnh vừa mới ngồi xuống, cô thấp giọng nói: “Cô nói ở đây luôn đi, tôi vừa mới đến mà đi ra ngoài thì không tốt đâu.”
Cho dù hiện giờ rất nhiều người biết quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng cô không muốn Trần Thúy Nhiên vì mình mà bị cô lập.
Có điều Trần Thúy Nhiên chẳng buồn để ý.
Cô ấy nhỏ giọng thì thầm bên tai Thẩm Dĩnh: “Cô biết gì chưa, Liên Vân bị cho thôi việc rồi.”
“Hả?” Thẩm Dĩnh kinh ngạc nói: “Sao đột ngột thế?”
“Phải đấy, có điều công ty thông báo là do cô ta không làm tròn trách nhiệm, má ơi, cô ta là người đầu tiên bị cho thôi việc vì không làm tròn trách nhiệm đấy, cũng nghiêm trọng lắm, tôi đoán đợi công ty điều tra xong cô ta cũng phải ra đi thôi.”
“Tại sao chứ?”
“Vì cái chuyện cô bị ngã lầu đấy, đối phương là nguyên cáo cô ta nhận, hình như giữa chừng lại có chút lỗ hổng nào đó, bọn tôi cũng không rõ nữa, dù sao công ty cho cô ta thôi việc rồi.” Trần Thúy Nhiên bĩu môi thổn thức: “Mất hết tất cả thật rồi, haiz.”
“Có điều…” Trần Thúy Nhiên nói đến đây rồi khựng lại, hơi do dự nói: “Tôi lại được đại hội khen ngợi đấy.”
“Khen ngợi.”
“Cũng từ chuyện của cô đó, khen tôi dũng cảm có tình đồng nghiệp gì đấy, cô hiểu mà.” Trần Thúy Nhiên nói rồi bèn lắc đầu: “Rõ ràng luật sư Dư làm nhiều hơn tôi, nhưng lại khen tôi lên mây như thế, từ lúc vào làm việc đến giờ, đây là lần đầu tiên được khen ngợi dữ vậy đó.”
“…” Lần này Thẩm Dĩnh hiểu rõ rồi, có thể Liên Vân còn sơ suất trên công việc, nhưng có nói thế nào cô ta cũng là quản lý, cho dù công ty có muốn cách chức cũng phải đợi có kết quả điều tra đã, bây giờ cho người ta thôi việc luôn chắc là ý của Lục Hi, Dư Quyết Đông càng khỏi phải nói rồi.
Thẩm Dĩnh cảm thấy bất lực, hình như hồi trước không nhận ra rằng anh lại ấu trĩ đến thế.
“Thôi được rồi, cô cũng để ý nhiều hơn xíu, bây giờ tương đối nhạy cảm.” Thẩm Dĩnh dặn dò cô ấy.
Trần Thúy Nhiên gật đầu nhìn cô: “Cô nói cô với tổng giám đốc Lục không có gì với nhau?”
“Cô thấy sao?” Thẩm Dĩnh hồi hộp trong lòng, nhưng gương mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh rồi hỏi ngược lại cô ấy: “Tổng giám đốc Lục mà ưng tôi à?”
Trần Thúy Nhiên cũng cảm thấy đây chỉ là lời đồn đại không đáng tin mà thôi: “Mặc dù cô rất tốt nhưng tôi cảm thấy người bình thường không hold nổi tổng giám đốc Lục đâu, trong lòng tôi anh ấy không phải người mà là thần.”
Thẩm Dĩnh im thin thít nhưng cô oán thầm trong lòng, thần à? Cô còn chưa thấy lúc anh ấy hóa thú đâu.
Lúc hai người đang nói chuyện, bỗng dưng có người đẩy cửa đi vào phòng làm việc, Dư Quyết Đông vào trong rồi nhìn quanh quất xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Thẩm Dĩnh: “Thẩm Dĩnh, cô ra đây.”
Người nào đó đang nói chuyện mà bị gọi thẳng mặt mới thấy kinh ngạc, lập tức theo anh ta ra ngoài.
Hai người đi đến góc hành lang, Dư Quyết Đông quan sát cô một lượt: “Cô đi làm sao không nói với tôi một tiếng, sức khỏe sao rồi?”
Thẩm Dĩnh cười cười: “Không sao đâu, chấn động não nhẹ thôi, không bị ảnh hưởng gì hết.”
Dư Quyết Đông nghe thấy ba chữ chấn động não bèn nhíu mày thành hình chữ “Xuyên”: “Giờ mà cô vẫn còn cười được, không sợ hãi chút nào thế.”
(Chữ Xuyên: 川)