CHƯƠNG 672: ÔNG TRỜI CŨNG KHÔNG BẠC ĐÃI ANH.
Giống như bị cái gì đó đánh trúng, Mã Thiên Xích đột nhiên cảm thấy rất mơ hồ, nhưng trạng thái này chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn.
Câu đầu tiên anh hỏi sau khi phản ứng lại là: “Bây giờ tôi có thể đi vào chưa?”
La Quyết Trình gật đầu: “Có thể, nhưng vẫn không được động vào bệnh nhân, trừ những trường hợp cần thiết.”
“Được.”
Mã Thiên Xích lập tức đi về phía phòng bệnh, trước sau cách có nửa tiếng, nhưng lần này đi vào phòng bệnh với tâm trạng hoàn toàn khác lúc trước.
Mang theo niềm vui và sự phấn khích không gì sánh được, dường như con người bên trong đã thức tỉnh.
Y tá vẫn đang điều chỉnh các thiết bị nối với cơ thể cô, Mã Thiên Xích vô cùng phối hợp đứng ở bên cạnh, đợi tất cả mọi người xử lý xong mới đi tới đầu giường.
“Anh Mã, nếu như có tình huống nào khác, ngài cứ ấn chuông để thông báo cho chúng tôi biết.”
Sau khi dặn dò xong, cả nhóm rời khỏi phòng bệnh, căn phòng đầy ắp người lúc này chỉ còn lại hai người, Mã Thiên Xích kéo một chiếc ghế qua, sau đó ngồi xuống.
Ánh mắt nhìn đi nhìn lại khuôn mặt cô và màn hình hiện thị điện não đồ, cứ nhìn như vậy lại nhớ đến những lời La Quyết Trình vừa mới nói, vừa nghĩ đến khả năng cô tỉnh lại rất cao, trái tim giống như có thêm đôi cánh, không ngừng lóe lên sự vui mừng.
Có vui không? Vui.
Có hạnh phúc không? Sự hạnh phúc xuất phát từ trái tim.
Nhưng còn vui hơn hai từ vui vẻ và hạnh phúc gấp mấy trăm lần, anh thật sự khao khát ngày này, thậm chí khao khát đến mức cảm thấy tuyệt vọng, cho là ngày này sẽ không đến.
Cuối cùng, xem như ông trời cũng không bạc đãi anh.
Từ khi còn trẻ đến lúc hơn 30 tuổi, đã rất lâu Mã Thiên Xích không cảm thấy trong lòng vui vẻ như lúc này, dù kiếm được bao nhiêu tiền, kinh doanh lớn đến đâu, đối với anh mà nói cũng đã thành một loại thói quen, không có chuyện gì có thể kích động anh, nói là bình tĩnh, ngay cả đến bản thân anh cũng cảm thấy trái tim này đã trở lên vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt trên gối, cho dù không làm gì, anh cũng cảm thấy máu nóng sục sôi, nhân tố hưng phấn cũng chảy ở trong máu, từ đầu cho đến ngón chân.
Nếu như không phải địa điểm không đúng, bây giờ anh thật sự muốn mở cửa sổ ra đứng ở phía trước hét một tiếng thật lớn.
Phải nửa tiếng sau niềm vui sướng cực độ này mới bớt đi một chút, Mã Thiên Xích cảm thấy bản thân mình nhất định là điên rồi, mỗi lần liếc nhìn màn hình hiện thị điện não đồ đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Anh muốn kiềm chế bản thân mình lại, cô vẫn chưa tỉnh, đợi cô hoàn toàn khôi phục lại ý thức, vui mừng cũng không muộn.
Tối hôm nay, Mã Thiên Xích gần như không ngủ, nói một cách chính xác là không ngủ được, đầu của anh giống như bị ấn một nút khởi động, đừng nói đến buồn ngủ, ngay cả ý định buồn ngủ cũng không có.
Đến tận 7h sáng ngày hôm sau, Vương Thu Phương và Đường Lỗi đưa bữa sáng đến, cả người anh vẫn còn rất tỉnh táo.
Hai người một trước một sau đi vào, trong tay còn cầm hai hộp giữ nhiệt, đặt lên chiếc bàn bên cạnh: “Tiểu Mã, đến ăn một chút gì đi, dì hầm cho con một ít canh, ngày nào con cũng như vậy, cơ thể cũng không thể trụ được.”
Khoảng thời gian này anh chăm sóc Đường Uyển, rõ ràng đã gầy đi không ít, cả người trông nhỏ đi một số, Vương Thu Phương nhìn thấy vậy rất đau lòng, mỗi lần từ nhà đến đều mang cho anh một chút đồ ăn.
“Mặc dù không tốt bằng những loại thực phẩm đắt tiền kia, nhưng dù sao cũng có thể duy trì một thời gian, con đừng ghét bỏ là được.” Vương Thu Phương tính tình rất chất phác, vừa nói vừa múc canh ra bát.
Đường Lỗi đưa đến trước mặt anh: “Anh ăn một chút đi.”
Mã Thiên Xích nhìn xuống, ánh mắt rơi vào bát canh gà đang bốc khói trắng, bên trong có nấm cây thông và đông trùng hạ thảo, đều là những thứ bổ khí, hơn nữa giá cũng không hề rẻ.
Cân nhắc một lúc, anh đưa tay lên nhận lấy, sau đó uống thử một ngụm, nhiệt độ của anh vừa phải, dứt khoát một hơi uống hết toàn bộ.
Vương Thu Phương và Đường Lỗi đều sững sờ, hiếm khi nhìn thấy anh ăn ngấu nghiến như vậy, không kiềm chế được liền lên tiếng: “Ăn chậm thôi, đừng để bị bỏng…”
Mã Thiên Xích đặt chiếc bát trống không trong tay lên bàn, sau khi đứng trước mặt hai người, đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc nói: “Bác gái, tiểu Lỗi, có chuyện này con vẫn chưa kịp nói với hai người.”
Lời nói vừa rơi xuống, hai người đều trở nên căng thẳng: “Chuyện gì?”
“Liên quan đến Uyển Uyển.”
Trong khoảng thời gian này dường như có quá nhiều tin tức xấu, vừa nghe thấy chuyện liên quan đến Đường Uyển, Vương Thu Phương theo bản năng nghĩ đến phương hướng xấu: “Uyển Uyển thế nào rồi, có phải bác sĩ nói gì không?”
“Vâng, tối qua đột nhiên xảy ra một tình huống bất ngờ, bác sĩ có đến làm trị liệu một lần.”
“Cái gì!?” Vương Thu Phương lập tức mở to mắt, lo lắng nhìn cô gái đang nằm trên giường: “Con bé, con bé xảy ra chuyện gì, không phải là….”
“Không phải.” Không đợi bà nói xong suy đoán xấu nhất, Mã Thiên Xích đã ngắt lời, anh không muốn nghe thêm bất kỳ tin tức xấu nào về Đường Uyển nữa, phỏng đoán cũng không được.
“Là tin tức tốt.” Mã Thiên Xích cũng không lấp lửng nữa, lập tức nói: “Bác sĩ nói ý thức của cô ấy đang dần dần hồi phục lại, thông qua trị liệu rất nhanh có thể hoàn toàn tỉnh lại.”
Sau một đêm lắng đọng, cuối cùng Mã Thiên Xích cũng đã tiếp nhận được tin tức này, nhưng khi nhìn thấy hai người vì câu nói này mà hoàn toàn sững sờ, dường như anh đã nhìn thấy bản thân mình tối qua.
Biểu cảm gần như giống hệt nhau, ngay cả phản ứng cũng chỉ có một chút khác biệt.
Dù sao Đường Lỗi cũng còn nhỏ, phản ứng nhanh hơn Vương Thu Phương một bước, khuôn mặt quật cường lại non nớt nhanh chóng đỏ lên, giống như huyết áp đột nhiên xuông lên đến đỉnh đầu: “Mẹ, mẹ có nghe thấy không, chị sắp khôi phục lại ý thức rồi!”
Lúc này Vương Thu Phương mới tỉnh táo lại, dường như chấn động quá lớn, cơ thể lắc lư một lúc, Đường Lỗi lập tức bước đến đỡ bà: “Mẹ…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!