CHƯƠNG 634: CẢ ĐỜI NÀY ĐỀU SẼ LÀ ÔNG XÃ CỦA EM
Tuy nhiên, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn kiêng kỵ buổi trưa cô cũng chưa ăn uống tử tế, đành miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, chừa lại đủ thời gian cho cô từ từ ăn và tiêu hóa.
Thẩm Dĩnh ăn hết một miếng bò bít tết, đồ ăn ngon chính là như thế này, mùi vị tuyệt vời nhưng khối lượng khá ít, cô cho dù ăn hết cũng không có cảm giác no.
Ngước mắt nhìn trong đĩa của Lục Hi còn dư 2/3 miếng bít tết, cô không nhịn được mà hỏi: “Anh không ăn sao?”
“Không ăn nữa.”
Anh bây giờ muốn ăn chính là tiểu bạch thỏ trước mắt, còn các khác căn bản không quan tâm.
Thẩm Dĩnh hoàn toàn không ý thức được thâm ý trong đáy mắt của anh, vui vẻ cắt một nửa bỏ vào đĩa của mình: “Bít tết này rất ngon, đừng lãng phí.”
Lục Hi lại không quan tâm, chỉ muốn cô có thể ăn nhanh một chút, dứt khoát đẩy cả đĩa đến trước mặt cô: “Ăn đi, mặc sức ăn, không đủ lại gọi.”
Thẩm Dĩnh ngước lên nở nụ cười ngọt ngào với anh: “Có ông xã thật tốt, ít nhất không cần để bụng đói.”
Ánh mắt cong như vầng trăng khuyết khiến dục hỏa trong Lục Hi bùng lên.
Lục Hi cảm thấy anh mặc dù không ăn bao nhiêu, nhưng mắt lại sắc như dao, mỗi một ánh mắt đều hận không để cắt miếng thịt bỏ vào miệng của cô.
Cuối cùng, chờ đợi mãi miếng bít tết kia đã được Thẩm Dĩnh ăn hết.
Lục Hi cầm ly rượu sâm banh trên tay: “Cụng ly?”
Thấy thế, Thẩm Dĩnh cũng nhấc ly rượu lên, rất hứng thú chạm ly với anh: “Cạn ly.”
Cô không có quá nhiều kinh nghiệm uống rượu, ngay cả nồng độ cũng không nhìn bèn trực tiếp uống cạn một ly, mùi vị của rượu này không tồi, có vị ngọt, không quá chát cũng không đắng, mà khá ngọt.
Lục Hi vốn định uống hết ly này thì trực tiếp đưa người vào phòng ngủ, nhưng khi cô thật sự ngửa đầu uống cạn ly rượu đó, anh đột nhiên thay đổi suy nghĩ.
Anh nghĩ đến cái gì, ánh mắt thâm sâu trong nháy mắt xuất hiện tia sáng, ngồi đối diện Thẩm Dĩnh cũng phát giác ra rồi: “Sao rồi?”
“Không sao.” Người đàn ông vừa nói không sao không sao, nhưng thực tế hành động lại lần nữa nâng ly rượu lên, hướng về phía cô: “Những điều tốt đẹp sẽ đến.”
Lục Hi mặc dù xã giao không ít, nhưng thỉnh thoảng phải uống rượu, anh cũng được bên kia nịnh nọt, cho nên anh trước giờ đều không cần nói quá nhiều, đừng nói là phải chúc rượu.
Nhưng không nói đi cũng phải nói lại, dù sao lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, cái gì nên biết anh đều biết, nhưng còn phải xem anh có muốn hay không.
Chẳng hạn như bây giờ, anh rất muốn nhìn thấy dáng vẻ khi uống nhiều của Thẩm Dĩnh, buổi tối tuyệt vời như vậy, tuyệt đối không thể lãng khí bầu không khí này được.
Thẩm Dĩnh đối với suy nghĩ của người đàn ông này hoàn toàn không phát giác, chỉ cảm thấy loại sâm banh này rất ngon, vị thanh ngọt tuyệt đổi đủ để phụ nữ chấp nhận được, nhưng cô lại không biết nồng độ của loại sâm banh này còn cao hơn những loại bình thường.
Ba ly vào bụng, đầu đã có chút choáng váng, sau đó lại uống thêm hai ly, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Thẩm Dĩnh giơ tay áo cổ áo ra, cảm thấy cả người đều có chút nóng, đỉnh đầu giống như bốc hơi, cô lẩm bẩm nói, so với lúc bình thường hoạt ngôn hơn.
Lục Hi thấy thế cũng không có tiếp tục khuyên cô uống nữa, như thế là đủ rồi, uống quá nhiều anh cũng sẽ đau lòng.
Thời gian chậm rãi chuyển sang 10h30, cổ họng của Thẩm Dĩnh khô khốc, ánh mắt đảo quanh căn phòng một vòng, đột nhiên đứng dậy lảo đảo đi về phía bàn cà phê, trong miệng còn không ngừng nói: “A, khát quá, em muốn uống nước mát.”
Lục Hi đứng dậy kéo lấy cánh tay của cô lại: “Ở đó không có nước lạnh, đi theo anh.”
“Đi đâu?” Cô say nên hoàn toàn không có khái niệm gì cả.
Sau khi lừa thành công, Lục HI nhìn đôi mắt to đơn thuần đó, rất kiên nhẫn dụ dỗ: “Đến nơi có thể uống được nước mát.”
“Thật sao?” Thẩm Dĩnh nghi ngờ, mặt đỏ hây hây nhìn anh, cố gắng muốn từ gương mặt của anh phân tích ra được cái gì đó.
Nhưng đáng tiếc người đàn ông ở trước mắt cô không phải người đơn giản cái gì cũng hiện lên mặt, mà chính là một lão hồ ly thâm sâu khó lường.
Lục Hi thấy cơ thể cô lảo đảo, dứt khoát đưa tay kéo cô vào lòng: “Thật.”
Vừa dứt lời, anh cũng không tiếp tục phía lời nữa, chỉ cần ba phần sức đem cô vào trong phòng, màn đêm buông xuống, dưới ánh đèn mờ, phong cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất được che lại, Thẩm Dĩnh còn chưa phản ứng kịp thì người đã bị đè trên giường.
“Ưm, anh nặng quá.” Cô bất mãn đẩy ngực của người đàn ông ra: “Mau đứng lên.”
Lục Hi ngửi được mùi sữa hòa lẫn với mùi rượu trên người của cô, nghe giọng nói dịu dàng bên tai, đừng nói là đứng dậy, em là ngay cả mắt cũng không rời đi được.
“Bà xã ngoan, lát nữa sẽ không nặng nữa.” Anh vừa dịu giọng dỗ dành, vừa bận cởi quần áo trên người cô: “Ông xã sẽ nhẹ nhàng.”
Thẩm Dĩnh đầu óc mơ mơ hồ hồ, bị bàn tay của anh động loạn mà bực bội, muốn từ chối chỉ đáng tiếc trên người không có một chút sức nào, chỉ có thể để mặc anh làm.
Lục Hi cẩn thận cởi quần áo của cô ram không có mạnh bạo giải quyết như thường lệ, anh muốn đêm nay trở nên càng tuyệt vời càng khó quên, căn bản không nhẫn tâm phá hỏng.
Nhìn người con gái dưới thân đã lộ hết, máu huyết chảy khắp tứ chi rồi xông thẳng lên não, cho dù đã ở bên nhau lâu như vậy, mỗi lần làm kiểu này kiểu kia, anh vẫn giống như lúc vừa quen biết, không có nửa điểm bình tĩnh nào.
Không phải định lực của anh kén, là cô thật sự quá mê người, Lục Hi vốn rất thích người có làn da đẹp, mà làn da trên người Thẩm Dĩnh từ trên xuống dưới đều không tìm được khuyết điểm, chỉ riêng điều này thôi đã đủ khiến anh không kiểm soát được rồi.
Càng huống chi vóc dáng của cô lại tốt như vậy, tay dài chân dài, ngực to eo nhỏ, mỗi lần khi lâm trận nắm lấy eo của cô, Lục Hi đều sợ cô sẽ bị mình dày vò.
Cơ thể cảm thấy hơi lạnh, Thẩm Dĩnh nhịn không được mà co lại: “Lạnh.”
Độ ấm trong lòng rất vừa, cho dù không mặc quần áo cũng không xa mới thấy lạnh, Lục Hi biết chỉ là cô không quen mà thôi.
Anh giơ tay cởi áo sơ mi của mình ra, từng cúc một, ngay cả động tác của ngón tay cũng mang theo vài phần gấp gáp, đủ để thấy anh nóng ruột như thế nào.
Cúi người khẽ hôn lên trán của cô, mũi, và má, lực đạo dịu dàng giống như gió nhẹ lướt qua mặt nước.
“Một lát nữa sẽ không lạnh nữa, ngoan.”
Thẩm Dĩnh nhìn anh bằng ánh mắt nóng bỏng, cũng không biết nghe thấy không, trên mặt tràn đầy sự mê mang, khiến người nhìn vào cũng khó khống chế.
Tối nay là ngày bọn họ kết hôn, chỉ cần nghĩ đến điều đó, cả người Lục Hi giống như đồng hồ lên dây cót, muốn dừng mà không dừng được.
Quần áo trên người không dễ gì mà cởi hết, anh dùng phương thức dịu dàng nhất từng chút từng chút đem cô hòa tan, sợ khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Thẩm Dĩnh trong cơn say đều có thể cảm nhận được sự dịu dàng này, cô không bài trừ bất cứ sự thân mật nào với anh, đối với cô mà nói mọi thứ của người đàn ông này sớm đã ăn sâu vào xương tủy của cô rồi.
Hai người dày vò đến nửa đêm mới dừng lại nghỉ ngơi, thời khắc cuối cùng Thẩm Dĩnh không ngừng xin tha, cơn say cũng tỉnh được quá nửa.
Kích tình qua đi, hai người ôm lấy nhau, nhìn vào gương mặt của đối phương, không có trống rỗng cũng không có lạc lõng, mà là tình yêu càng trở nên sâu sắc hơn.
Thẩm Dĩnh đột nhiên cảm thấy có chút không chân thực, nửa gương mặt giấu trong chăn mà mỉm cười: “Anh thật sự là ông xã của em rồi.”
Lục Hi biết cô tại sao lại nói như vậy, ôm cô càng chặt hơn: “Đồ ngốc, cả đời này anh đều sẽ là ông xã của em.”