CHƯƠNG 603: KHÔI PHỤC TRÍ NHỚ
Lục Hi hoàn toàn nghe được hết động tĩnh bên này, thần sắc nơi đáy mắt cũng dần lạnh lẽo, rõ ràng anh chỉ ngồi trên chiếc ghế nho nhỏ đó, cả người cũng không cố ý tỏa ra sát khí, nhưng lại khiến người ta nhìn thấy liền hoảng sợ.
Nhân viên y tế bên cạnh đều hận không thể chui xuống đất, bị người đàn ông cả người phát ra tà khí dọa không dám cả thở mạnh.
Nửa ngày sau, người này mới chậm rãi mở miệng, mỗi chữ đều như bắn ra dao, đâm vào lòng người: “Cứ trói trước, bệnh viện xử lý xong tôi sẽ tự mình tới.”
Bùi Dục gật gật đầu: “Được, tôi đợi anh tới.”
Cúp điện thoại, Bùi Dục đứng dậy đi tới phía trước hai người, người đàn ông hoảng sợ ngẩng đầu nhìn anh: “Các người rốt cuộc là ai, chúng tôi không làm gì cả…”
“Không làm gì?” Bùi Dục cười trào phúng, tràn đầy khinh thường, vô cùng cao quý khom người xuống, “tách” một tiếng mở bật lửa trong tay, thanh âm rõ ràng lúc này nghe cực kỳ khủng bố: “Lời này cậu không cần nói với tôi, đợi lát nữa đi giải thích với người nhà, chỉ là tôi thấy hai người…”
Nói đến đây, anh cố ý dừng lại vài giây mới nói tiếp: “Hôm nay khó có thể đi ra.”
Xe bên La Quyết Trình phái tới rất nhanh đã tới bệnh viện, những nhân viên y tế cẩn thận đẩy giường bệnh tới bãi đỗ xe dưới hầm, suốt quá trình đều hít thở thật sâu, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thực sự là khí thế của người đàn ông bên cạnh quá cường đại, khiến cho người ta bất giác trở nên bảo gì nghe nấy.
Khó khăn lắm mới đưa người an toàn lên xe cấp cứu, cuối cùng mới yên tâm đặt xuống tảng đá trong lòng.
Lục Hi nói vài câu với viện trưởng, sau đó bèn theo xe cấp cứu tới bệnh viện La thị.
Trên đường, ánh mắt anh từ đầu tới cuối vẫn đặt trên khuôn mặt Thẩm Dĩnh, một chút cũng không dám rời đi, tựa như nếu anh không nhìn thì cô sẽ biến mất vậy.
Bầu không khí trong khoang xe cực kỳ áp lực, biết cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng hễ nghĩ tới cô đã từng gặp phải những chuyện thế này, anh không nhịn được tỏa khí lạnh trên người.
Xe chạy ổn định cả đường đi, lúc đến cửa bệnh viện La thị, có một con dốc nho nhỏ, thân xe hơi lắc, vốn cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng một động tĩnh nhỏ thôi cũng khiến cô bị làm cho tỉnh lại.
Hàng mi cô run rẩy, Lục Hi lập tức phát hiện, cả người nghiêng sang một bên, lập tức giữ bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô: “Dĩnh Dĩnh?”
Cả đường Thẩm Dĩnh đều ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, muốn tỉnh lại cảm giác có thứ đang đè ép mình, lúc này nghe thấy bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, cuối cùng miễn cưỡng mở mắt ra.
Đập vào mắt chính là khuôn mặt quen thuộc đang vô cùng căng thẳng đó.
Tinh thần còn chút hoang mang, ánh mắt lướt một vòng, nhìn thấy y tá đang ngồi một bên, còn có cửa sổ xe phía trên đỉnh đầu, có chút kinh ngạc, không biết mình đang ở đâu.
“Anh…” Vừa mở miệng nói chuyện, cổ họng đã vô cùng đau đớn, cô nhíu mày, ho một tiếng, phần bụng vừa dùng sức đã cảm thấy cảm thấy trên người càng đau.
Lục Hi thấy cô khó chịu, bàn tay đỡ mặt cô nhìn sang, ngăn cản cô tiếp tục cử động lung tung: “Đừng cử động lung tung, em bị thương rồi.”
Trên tay?
Mặc dù Thẩm Dĩnh tỉnh, nhưng ý thức vẫn có chút lơ lửng, cả người đều mòe mịt, cho tới khi trong đầu cô lướt qua khuôn mặt Thẩm Tiếu, mới bừng sợ hãi tỉnh táo lại, kéo cánh tay người đàn ông: “Tiếu Tiếu đâu? Tiếu Tiếu ở đâu?!”
Lục Hi thấy cô sắp kích động, động tác mạnh như vậy sẽ động đến miệng vết thương, nhất định không thoải mái, bất giác nhíu mày, giữ chặt vai cô, lại không dám dùng sức quá, khẽ khàng vịn cô lại: “Tiếu Tiếu rất ổn, đã về tới chỗ ba mẹ em rồi, đừng lo lắng, em bây giờ không thể cử động lung tung, thân thể vẫn còn chưa làm rất nhiều kiểm tra, nằm xuống đi.”
Thẩm Dĩnh lúc này nào có thể nằm được, rõ ràng đầu mê mang muốn ói, toàn thân khó chịu, lại vẫn miễn cưỡng chống đỡ nói: “Đưa điện thoại cho em, em gọi cho Tiếu Tiếu một cái…”
Lục Hi bị hành động không quan tâm chính mình như vậy của cô làm tức giận, mặt trầm xuống, lời nói sắc bén: “Thẩm Dĩnh, anh nói lại lần nữa, đừng cử động lung tung.”
“Em không sao…”
“Đầu cũng ngã thành như vậy rồi, trên mặt xanh tím em còn nói với anh không sao?” Vào giờ phút này, tất cả bất an và lo lắng tích tụ đều vì cô không để ý mà châm lửa, hô hấp hỗn loạn, trách cô nhưng đồng thời cũng càng đau lòng: “Cảm thấy mình phúc lớn mạng lớn, bao nhiêu lần nguy hiểm đều có thể bình an vượt qua, cho nên luyện thành bản lĩnh này sao? Em có biết lúc anh nghe nói em bị tai nạn đã lo lắng biết bao không, có từng nghĩ lúc nhìn thấy bộ dạng yếu ớt nằm trên giường bệnh của em anh sẽ khó chịu biết bao sao? Gọi điện thoại phải không, được, em cầm điện thoại gọi.”
Nói rồi, anh vứt điện thoại lên đầu giường, ngay cả bàn tay đang giữ tay cô cũng buông lỏng, ánh mắt dời đi, bộ dạng em muốn làm gì thì làm.
Thẩm Dĩnh không ngờ anh sẽ đột nhiên nổi giận như vậy, ngây ngốc nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lẽo đó, khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về chiếc điện thoại, cô chỉ cần vươn tay là có thể với tới.
Đầu ngón tay thon dài trắng bệch khẽ cử động, rốt cuộc vẫn quyết định không lấy.
Thẩm Dĩnh khẽ thở dài, thấp giọng mở miệng: “Em không phải là không có chuyện gì sao, hơn nữa, em cũng là vì lo lắng cho con…”
“Lo lắng cái gì? Có anh ở đây, em chỉ cần lo lắng cho mình là được.” Lục Hi cuối cùng không nhẫn tâm giận cô, nói một câu bèn lập tức xoay người lại, ánh mắt tràn đầy đau lòng: “Anh không phải muốn tức giận với em, anh chỉ là…quá sợ hãi.”
Hết lần này tới lần khác, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, lần nào lúc sắp kết thúc những chuyện gay cấn như thế, thì sẽ lại xảy ra một ngã rẽ khác, như bây giờ nếu còn có gì ngoài ý muốn, anh thật sự sắp không thể trụ nổi rồi.
Tâm sức lao lực.
Bốn chữ này dùng để miêu tả tâm trạng của anh bây giờ, vô cùng thích hợp.
Không phải không có dũng khí, cũng không phải mài mòn ý chí, anh thừa nhận cho dù nhiều gian nan hơn nữa anh cũng sẽ không chớp mắt một chút, chỉ là không muốn những chuyện không tốt này xảy ra trên người cô.
Thẩm Dĩnh nhìn hiểu sự sợ hãi khẽ lướt qua trong đáy mắt anh, trái tim như đặt trong ly nước chanh, chỉ lo lắng Thẩm Tiếu, ngược lại quên mất có một người cùng nôn nóng lo lắng cho mình như vậy.