CHƯƠNG 579: ANH TỚI CỨU CÔ RỒI!
Đỗ Kiến Nghiệp từ từ ngồi xuống, có điều vẻ mặt của hắn ta lại không hề mang vẻ nhàn nhã như động tác đó. Hắn ta căng thẳng, căng thẳng cực độ, đến mức mà khuôn mặt vốn đã hung ác càng trở nên vặn vẹo méo mó.
Trong tay hắn ta nắm chặt con dao mà lúc nãy dùng để giết người, con dao cứ lắc lư như thế trước mặt cô, nói là vô ý thì chẳng phải, nó càng giống như một kiểu uy hiếp hơn.
Đường Uyển trước nay chưa từng cảm thấy bản thân dũng cảm đến thế, phải mở to mắt nhìn một sinh mạng đang sống sờ sờ dần trút đi hơi thở ngay trước mặt mình mà vẫn chưa ngất xỉu.
Lúc nãy khi nghe Ngô Quốc Lợi nói đến việc báo cảnh sát, cô vốn không tin. Thế nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy những việc Đỗ Kiến Nghiệp làm, cô lại không thể hoài nghi.
Nếu không phải là bị bên cảnh sát ngắm chặt, Đỗ Kiến Nghiệp không có lí do để giết anh ta.
Nhưng mà….Còn một người nữa đâu?
Dường như Đỗ Kiến Nghiệp nhìn thấu được suy nghĩ của cô, hắn ta âm trầm mở miệng nói:“Một người khác đang nằm ở bên ngoài, bọn mày ai cũng đừng hòng thoát…”
Không biết có phải vì đã giết người hay không mà giọng nói của hắn ta nghe khàn đặc, còn mang theo sự run rẩy tràn ngập phấn khích.
Cả người Đường Uyển cảm thấy rét lạnh, cô không nói gì, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn ta.
“Xem ra bên Mã Thiên Xích đã hành động rồi, nhưng mà hắn cực kỳ không thông minh, lại lựa chọn báo cảnh sát, pì…pì…” Đỗ Kiến Nghiệp vừa nói vừa cảm thán.
Trái tim của Đường Uyển căng như dây đàn, thế nào cũng chết, không bằng một dao dứt khoát.
Cô lấy hết can đảm thốt ra một câu:“Anh rốt cuộc muốn gì?”
“Tao?” Đỗ Kiến Nghiệp mỉm cười u ám, hắn ta lấy mũi dao nhọn cứa lên gò mà cô, rồi đột nhiên hắn ta dùng sức đè mạnh, lưỡi dao sắc bén lập tức cứa lên một vệt. Hắn ta cứ cầm dao cứa như thế, từ ngoài gò má kéo đến tận khóe miệng cô.
Đường Uyển đau đến mức nhăn mày nhưng cô cũng không dám tùy ý động đậy, chỉ sợ động tác của mình càng khiến lưỡi dao đâm sâu hơn.
Cô không biết rằng gương mặt mình có bị hủy hay không nhưng những vệt máu chảy ra từ miệng vết thương lại hết sức rõ ràng.
“Yên tâm đi, bây giờ tao sẽ không giết mày.” Lúc Đỗ Kiến Nghiệp nói câu này biểu cảm của hắn ta cũng nhẹ nhàng như đang nói “Thời tiết hôm nay không tệ.” vậy! “Mã Thiên Xích báo cảnh sát là bởi vì hắn đã nghĩ thông suốt sẽ không bao giờ đưa cho tao thứ tao muốn, vậy thì hắn cũng phải trả giá mới được, chẳng qua là tao cũng phải sống để mà thoát thân có đúng không? Cho nên tao phải bình tĩnh, sẽ có lúc cần dùng đến mày, không lấy được tiền thì ít nhất tao cũng phải khiến hắn nếm thử đau đớn chứ!”
……
Ở một diễn biến khác, sau khi đạt được đồng thuận từ Giang Khang và Ngô Quốc Lợi, Đội trưởng Triệu lợi dụng hai người đó để lôi kéo sự chú ý của Đỗ Kiến Nghiệp. Lúc đã đạt được mục đích trong ứng ngoại hợp, anh ta đã dán camera cỡ nhỏ mà cảnh sát chuyên dùng lên một bình đựng nước khoáng.
Bọn họ có thể nhìn thấy rõ mọi tình hình ở bên trong: Ngô Quốc Lợi đang làm theo lời bọn họ nói đi xác nhận tình trạng con tin. Còn chưa kịp thả lỏng, bỗng nhiên anh ta thấy Đỗ Kiến Nghiệp đi về phía camera, Đội trưởng Triệu toát mồ hôi hột, anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình trên xe, cho đến khi nhìn thấy Giang Khang cũng đứng lên, trong lòng anh ta thầm cảm thấy có chuyện không hay, chắc chắn việc đã bị bại lộ rồi.
Anh ta vốn cho rằng cùng lắm thì sau khi Đỗ Kiến Nghiệp phát hiện ra hắn ta sẽ bỏ chạy hoặc phá vỡ quan hệ với tên Giang Khang, nhưng không ngờ đến hắn ta lại điên cuồng mất lí trí đến mức độ đó! Hắn ta thẳng tay giết chết Giang Khang !
Camera đang hướng về phía của Đỗ Kiến Nghiệp, Đội trưởng Triệu cũng thông qua màn hình nhỏ đó nhìn Giang Khang chết thảm dưới lưỡi dao của Đỗ Kiến Nghiệp.
Một thiếu niên hai mươi hai tuổi lầm lỡ bước vào con đường sai lầm, một tên tội phạm muốn giảm nhẹ khung hình phạt, hắn ta không đáng để đồng cảm thế nhưng cái chết của hắn ta vẫn không thể không khiến người ta thốt lên một câu cảm thán: Thật đáng tiếc, thật đáng thương!
Lúc Đỗ Kiến Nghiệp lấy dao ra lần nữa và phá hủy ống kính, Đội trưởng Triệu biết bọn họ đã hoàn toàn lộ tẩy, hơn nữa Ngô Quốc Lợi cũng đang gặp nguy hiểm.
Tất cả các đội đang trong cảnh giới phòng bị sau khi nhận được mệnh lệnh, lập tức lên núi bao vây lấy căn nhà trệt kia, trong ngoài ba vòng đều là người của mình, cả chuyên gia của tổ phòng cháy nổ cũng được điều động đến.
Không còn camera tình hình bên trong thế nào không ai biết nhưng mỗi khi nghĩ đến việc Giang Khang bị giết chết ai ai cũng hiểu rõ Đường Uyển đang từng chút một cận kề với nguy hiểm.
Hàm ý của Mã Thiên Xích vô cùng rõ ràng: Bất luận xảy ra chuyện gì, con tin nhất định phải an toàn!
Người đàn ông đó không rõ là thần thánh phương nào mà có thể khiến Cục trưởng chống lưng cho hắn.
Đã đến nước này an toàn của con tin chính là điều tối quan trọng, bọn họ nhất định phải đảm bảo lúc họ đột nhập vào căn phòng đó Đỗ Kiến Nghiệp sẽ không làm Đường Uyển bị thương.
Đội trưởng Triệu cử trước một đội cảnh sát vũ trang nhảy qua một bức tường xi măng không quá cao, lặng lẽ tiến công vào từ sân sau. Trong sân không hề có bóng dáng một ai, họ từng bước tiến đến gần căn nhà phía dưới lều cỏ. Cánh cửa bật mở, hai hàng nối tiếp tiến vào, căn phòng trống nhỏ hẹp vừa nhìn đã thấy tận cùng cũng không phát hiện được bất cứ dấu vết nào.
Ngoại trừ….Ngô Quốc Lợi đã mất đi dấu hiệu của sự sống, hai mắt trợn tròn ngã trong vũng máu.
Lúc này Đội trưởng Triệu mới hạ lệnh cho tất cả mọi người lần lượt tiến vào, xông vào căn nhà vừa xuất hiện ở trong màn hình.
Anh ta đi ở phía trước, người trang bị đầy vũ khí tay giơ một khẩu trúng, bóng anh ta ẩn hiện, đôi mắt sắc bén giống như một tia X quang, nhưng dù có thế anh ta cũng không nhìn thấy người ở đâu cả.
“Cmn!” Sau khi tức giận chửi thề một câu, anh ta thu súng lại, vẫy tay cho người gọi bác sỹ đi theo đến mang thi thể đi.
Vị Đội trưởng không dám phân tâm, anh ta nhìn một lượt tất cả chi tiết, căn nhà rộng đổ nát trống hoác như thế này…Hắn ta còn có thể trốn đi đâu?
Ở phía sau, một viên cảnh sát đột nhiên hớt hải hô lên:“Đội trưởng! Ở bên này có một đường hầm!”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều chạy tới, ở một góc phía Nam có một cánh cửa nhỏ, phía ngoài cánh cửa là một con đường núi cực kỳ cực kỳ nhỏ hẹp.
Bước dọc theo đường đó họ phát hiện ra một dấu hoa văn nơi đế giày vừa để lại không lâu.
“Ven theo đó đi tìm, cho dù có phải lật tung ngọn núi này cũng phải tìm được người, Đội số ba, số bốn bao vây chờ ở dưới núi, một con chim cũng không được phép bỏ qua, đã rõ chưa?”
“Rõ!”
Lúc này Đội trưởng Triệu mới quay người đi về phía đường núi, cho dù phía trước toàn là vực thẳm nguy hiểm, có rơi vào trạng thái hành động thì trong lòng anh ta cũng chỉ có một ý nghĩ đó là cứu lấy con tin.
Dù sao thì ngọn núi này cũng nhỏ, anh ta đã cho người bao vây hết rồi, anh ta không tin là Đỗ Kiến Nghiệp còn có thể mọc ra cánh bay đi mất.
……
Miệng của Đường Uyển lại bị băng dán bịt kín lại, cô không thể phát ra chút âm thanh nào, cả người bị động bị Đỗ Kiến Nghiệp kéo đi, rất nhiều lần hắn cảm thấy mệt là lại nổi điên đá, đạp cô, tất cả tức giận đều phát tiết lên người Đường Uyển.
“Cmn, con đàn bà thối, nặng như con lợn chết, nếu không phải là còn hữu dụng thì bây giờ tao đã giết chết mày rồi vứt xác nơi đồng hoang rồi!” Đỗ Kiến Nghiệp vừa nói vừa không quên đạp cô mấy cái, một cú đá vào phía sau cổ cô, một cú đá vào gáy, lực của hắn ta vô cùng mạnh, cô bắt đầu thấy đầu mình ong ong.
Đường Uyển nhẫn nhịn những đau đớn này, cô cố ý ép thân người thật nặng để khiến hắn ta đi chậm lại, như thế xác suất cảnh sát đuổi kịp đến cũng sẽ lớn hơn.
Không rõ có phải là cách làm của cô phát huy tác dụng, hay là do ở trong trạng thái căng thẳng dễ trở nên mệt mỏi, sau khi trèo được mười phút Đỗ Kiến Nghiệp đã mệt đến mức thở không ra hơi, hô hấp dồn dập giống như bị chuột rút.
Đến khi không thể đi nổi nữa, hắn ta tìm một phiến đá to dựa vào nghỉ ngơi chốc lát.
Đường Uyển bị hắn ta vứt đại sang một bên, nằm lệch trên mặt đất, đôi tay bị trói chặt không thể cử động, cô chỉ có thể dùng thứ duy nhất có thể cử động là đôi mắt, chính vào lúc cô mở to mắt để nhớ rõ đường đi, đột nhiên cô nhìn thấy ánh sáng vụt qua ở đầu núi cách đó không xa là một bóng người đi lướt qua.
Cô sững người, sau đó lồng ngực đập lên mãnh liệt, thân thể lạnh lẽo giống như trong phút chốc được rót đầy nước ấm, cả người như tỉnh táo lại.