CHƯƠNG 448: NGHI NGỜ NỔI LÊN
“Tổng giám đốc Lục vừa mở cuộc họp cơ thể đột nhiên co giật, hội nghị cắt đứt, bây giờ người đang ở phòng làm việc không ai được vào.”
Giọng nói của Phùng Thanh vang vọng ở bên tai, đập vào màng nhĩ Thẩm Dĩnh, tim cô cũng đột nhiên đập rộn theo, không kịp suy nghĩ nhiều, Thẩm Dĩnh vọt vào gara lái một chiếc xe, đạp cần ga chạy về phía công ty Lục Hi.
Trên đường, cô gặp hai cái đèn đỏ cũng không rảnh quan tâm đến, vừa nghĩ tới Lục Hi có thể xảy ra chuyện gì đó, trái tim cô giống như bị kê trên bếp lửa.
Cuối cùng, xe chạy đến gara công ty, xuống xe vào thang máy đi lên phòng làm việc, bên ngoài cửa gỗ nặng nề, Phùng Thanh lo lắng đi qua đi lại, thấy cô tới giống như thấy chúa cứu thế, vội vàng nghênh đón: “Cô Thẩm!”
Thẩm Dĩnh khẽ gật đầu bày tỏ nghe được, đi thẳng tới cửa phòng làm việc, nhìn cánh cửa đóng chặt, còn có ánh mắt hoảng sợ của thư kí bên cạnh, cô gõ lên: “Lục Hi, mở cửa ra.”
Bên trong không có ai trả lời, cửa cũng đóng chặt.
Trái tim Thẩm Dĩnh bỗng nhiên trầm xuống, xoay người nhìn về phía thư kí: “Đưa chìa khóa cho tôi.”
Cô không có thời gian đợi, đi đoán xem người đàn ông này đang làm gì, lâu thêm một phút, trong lòng cô càng thêm một phần bất an.
Sắc mặt thư kí có chút khó xử, không dám trực tiếp nói với Thẩm Dĩnh, mà là nhìn về phía Phùng Thanh bên cạnh: “Cái này, cái này không phù hợp với quy định công ty…”
“Quy định gì?” Lòng Thẩm Dĩnh vốn như lửa đốt, giọng nói cũng khó tránh khỏi mang theo nóng nảy và không kiên nhẫn: “Nếu như Lục Hi ở trong phòng làm việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trách nhiệm này cô gánh nổi không?”
Đối với người khác mà nói, người đàn ông này là lãnh đạo là ông chủ, nhưng đối với Thẩm Dĩnh mà nói, anh chỉ là người đàn ông của cô, ba của con cô, cái khác cô đều không quan tâm.
Phùng Thanh cũng đang có ý đó, tăng thêm giọng oán trách: “Bây giờ là lúc nói tới quy định sao, nhanh đi lấy chìa khóa!”
Thư kí ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức mở ngăn kéo rút chìa khóa ra, đưa tới tay Thẩm Dĩnh: “Vâng, là cái này.”
Thẩm Dĩnh nhận lấy, đi tới trước cửa cắm chìa khóa vào ổ khóa, chỉ là tay quá run, thử mấy lần đều không thành công, Phùng Thanh ở bên cạnh nhìn không nổi, nhận lấy chìa khóa: “Để tôi đi.”
‘Ken két’ một tiếng, cánh cửa vừa dày vừa nặng cuối cùng cũng mở ra, Thẩm Dĩnh lách người đi vào, quay đầu giao phó một câu với Phùng Thanh, không cho những người khác đi theo.
Bên trong phòng làm việc rộng lớn yên tĩnh, trên ghế sofa bằng da thật tràn ngập sự yên ắng không bình thường, cơ thể người đàn ông co rút ở trên, ngay cả cô đi vào cũng không ngẩng đầu lên.
Trái tim Thẩm Dĩnh giống như là bị hung hăng nhéo, chua xót khó chịu, vội vàng đi tới ngồi xổm một bên gọi anh: “Lục Hi?”
Người đàn ông vẫn như cũ trầm mặc nhắm mắt lại, không có bất kỳ phản ứng nào.
Thẩm Dĩnh dán lòng bàn tay vào trán anh, sau khi ra mồ hôi lạnh, thử nhiệt độ cơ thể của anh, có hơi cao, cô không khỏi nâng cao âm lượng: “Lục Hi, anh tỉnh lại đi có được không?”
Lần này, dường như nhận ra được bên cạnh có người đang làm loạn, người trên ghế sofa cuối cũng mắt cũng mở ra một kẽ hở, con ngươi đen thâm thúy nhếch nhác, lúc nhìn cô tầm mắt cũng mất đi tiêu cự của trước kia: “Thẩm Dĩnh?”
“Là em, em tới rồi.”
Sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô, dường như Lục Hi mới tin là cô tới rồi, đưa tay ra lôi người vào trong ngực, sức lực mang theo sự ngang ngược và thô bạo từ cơn nghiện, cánh tay giam giữ bả vai Thẩm Dĩnh dường như muốn bẻ nát xương cô.
Cô cắn răng cố nén không phát ra tiếng, ôn nhu trấn an anh: “Không sao, đều qua rồi.”
Trong túi cô vẫn còn cất thuốc lúc gần đi lấy ra từ trong ngăn kéo, La Quyết Trình trước kia đã dặn dò không phải vạn bất đắc dĩ, không được cho anh dùng, bởi vì thuốc này cũng có triệu chứng lên cơn nghiện.
Nhưng trơ mắt nhìn cơn đau của anh ngày càng tăng lên, cơ thể vốn có sức khỏe cũng ngày càng gầy yếu, lần đầu tiên cô có cảm giác cực kì hoảng sợ.
Dày vò như vậy tới khi nào mới có thể kết thúc, không ai biết được.
Mỗi lần như vậy cô đều hận không thể giết chết Hoàng Tử Như, biết Lưu Sinh Yên để cho cô ta ngồi tù mọt gông cả đời không ra được, nhưng vẫn không thể hóa giải cơn tức, một người đang yên lành như vậy bị cô ta hủy hoại, nếu như không phải cô ta Lục Hi sao lại biến thành như vậy được!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người đàn ông của cô một lần nữa ngủ mê mang, Thẩm Dĩnh thừa dịp thoát khỏi lực cánh tay anh, đi tới phòng vệ sinh vắt khăn lông lạnh giúp anh lau mồ hôi.
Sau khi xử lí xong, xoay người lấy cái khăn lông từ phòng nghỉ đắp lên trên người anh, ngước mắt liếc thấy anh ngủ còn nhíu chặt chân mày, nhẹ nhàng dừng lại đi ra khỏi phòng.
Thẩm Dĩnh tìm được phòng làm việc của Phùng Thanh, là thư kí đi theo Lục Hi nhiều năm, thấy một màn này, anh ta cũng vô cùng lo lắng, thấy cô đi vào, đứng dậy hỏi: “Cô Thẩm, tình hình của tổng giám đốc Lục thế nào?”
“Không tốt lắm.” Thẩm Dĩnh cũng không giấu giếm, nói thật, vốn không muốn hạn chế chuyện công việc của anh, nhưng bây giờ hiển nhiên không được: “Ngài Phùng, gần đây Lục Hi chắc không thể tới công ty, cơ thể anh ấy có chút vấn đề, anh cũng nhìn thấy rồi, nhưng với tính cách của anh ấy chắc chắn sẽ không chấp nhận, cho nên chuyện của công ty phiền anh phụ trách nhiều hơn.”
Phùng Thanh hiểu rõ gật đầu, hôm nay lúc họp Lục Hi đột nhiên phát bệnh, anh ta cũng giật mình, bây giờ suy nghĩ một chút trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Cô Thẩm, rốt cuộc tổng giám đốc Lục xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Dĩnh trầm ngâm một lúc: “Phát bệnh, nhưng sẽ không uy hiếp đến tính mạng, chỉ là sẽ có chút đau khổ.”
Cô không nói quá cặn kẽ rõ ràng, không phải muốn đề phòng ai, nhiều thêm một người biết thì khả năng Lục Hi biết sẽ nhiều hơn một chút.
Phùng Thanh biết con người Thẩm Dĩnh, nếu như không phải vấn đề rất nghiêm trọng, cô sẽ không nói năng dè dặt nghiêm túc như vậy: “Được, tôi biết rồi, chuyện công ty sau này tôi sẽ cố gắng bớt báo cáo với tổng giám đốc Lục, để anh ấy có thời gian hồi phục sức khỏe, chuyện đặc biệt quan trọng tôi sẽ báo lên, mời anh ấy xem qua.”
Thẩm Dĩnh tin anh ta, lúc này chỉ có cảm kích: “Cám ơn.”
“Cô Thẩm cô khách sáo quá rồi, đây đều là chuyện trong bổn phận của tôi, có thể giúp tổng giám đốc Lục, tôi rất vinh hạnh.”
Tuy nói như vậy, nhưng giữa người và người ai cũng không nợ ai, Phùng Thanh chỉ là cấp dưới của Lục Hi, trừ công việc ra không cần phải kiêng dè cái khác, anh ta có thể làm như vậy, là từ tình cảm riêng.
Trò chuyện với Phùng Thanh một lúc, Thẩm Dĩnh ước chừng thời gian rồi trở lại phòng tổng giám đốc.
Trên ghế sofa người đàn ông dường như bị tiếng đóng mở cửa của cô làm ồn, thân hình cao lớn nằm nghiêng giật giật, Thẩm Dĩnh đi tới trước ghế sofa ngồi xuống, vốn muốn xem tình hình của anh, không ngờ người này đột nhiên tỉnh lại, chợt mở mắt ra.
“Lục Hi?” Cô nhẹ giọng gọi anh.
Lục Hi thấy sắc mặt cô có hơi khó coi, dường như đang cố gắng hồi tưởng lại chuyện gì vừa mới xảy ra: “Sao em ở đây?”
Thẩm Dĩnh bị anh hỏi thì ngẩn ra, muốn nói khi nãy cô đã tới rồi, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống: “Em đến xem anh, trợ lí Phùng gọi điện thoại cho em.”
Lục Hi trước mắt vẫn là bộ dạng lúc phát bệnh, anh dời tầm mắt đến gương mặt xinh đẹp dịu dàng của người phụ nữ, như có điều suy nghĩ mở miệng: “Lần này anh lên cơn nghiện, nhất thời mất đi ý thức.”
Vì vậy anh nhốt tất cả mọi người ngoài cửa, không để người khác đi vào, chỉ sợ chính mình sẽ làm ra chuyện gì đó.
Nghe vậy, Thẩm Dĩnh sợ run lên, đây là lần đầu tiên sau khi xuất viện anh phát bệnh mất đi ý thức, La Quyết Trình từng nói, giai đoạn nghiêm trọng sẽ xuất hiện tình trạng như vậy, cô vẫn luôn ôm may mắn trong lòng, không nghĩ tới cái nên tới vẫn phải tới.
Mặc dù trong lòng hoang mang, trên mặt cô vẫn đè nén bất an, kiên nhẫn trấn an anh: “Lần này kiểm tra trước thời hạn đi, để anh Quyết Trình xem thử.”
Lời này lọt vào tai người đàn ông, giống như là cái gai sắc nhọn ghim vào trong thịt anh, anh vẫn luôn cảm thấy kì quái chỗ nào đó nhưng không nói ra được, bây giờ rốt cuộc đã biết, ánh mắt sắc bén dò xét tâm tư trong mắt cô: “Cơ thể anh có tác dụng phụ lớn như vậy, em không kinh ngạc?”