Thẩm Dĩnh vừa sợ hai người đàn ông phía sau sẽ đuổi đến nhưng cô lại không thể nào thoát khỏi sự kiềm chế của người đàn ông này được, cô vừa ngẩng mắt nhìn lên thì đúng lúc lại đụng phải ánh mắt đen láy sâu không thấy đáy của anh, đôi mắt kiên định không chút gọn sóng đó chứa đựng một loại sức mạnh kì lạ khiến cho cô yên tâm.
Những giọt nước mắt mà cô kìm nén suốt cả một đêm giờ đây lại ào ra như đê vỡ, cô cứ ấp úng không nói được một câu trọn vẹn: “Cứu tôi….”
Đừng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ hai chữ này thôi đã là cách giải thích thông minh nhất rồi.
Hai hàng lông mày dày rậm của Lục Hi cau lại dữ dội, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như trong suốt đang tràn đầy nước mắt của cô, thứ trong ngực anh như thể có một bàn tay nào đó đang hung hăng bóp lấy, anh vươn tay lau đi vệt nước mắt cho cô, giọng nói anh nóng bỏng lan tới tận tâm can: “Đừng sợ.”
Có khi anh không nói còn tốt hơn, Thẩm Dĩnh nghe thấy lại còn khóc dữ dội hơn nữa, sau sự sợ hãi nước mắt cô vẫn cứ lã chã rơi xuống, đó hoàn toàn là một phản ứng sinh lý, muốn ngừng cũng không ngừng được nữa rồi.
Thậm chí cơ thể cô cũng không thèm nghe lời nữa, nó cứ run lẩy bẩy, Lục Hi nhìn thấy mà đau lòng, đôi bàn tay to lớn kéo cô vào trong vòng tay của mình, để cô dựa vào lồng ngực vững chắc đó, chẳng mấy chốc nơi vùng ngực của chiếc áo sơ mi đã giàn dũa nước mắt, có thể thấy cô khóc dữ dội tới mức nào.
Nhiệt độ nóng ấm của cô gái đã đánh thức yếu tố khát máu đã ngủ say trong xương cốt anh nhiều năm nay, đã bao nhiêu năm qua đi anh chưa được tận hưởng cảm giác khó chịu bực bội này rồi.
Lúc này, hai người đàn ông đuổi theo Thẩm Dĩnh đã xuất hiện ở cửa thang máy.
“Con nhỏ thối, còn dám chạy sao, xem tao……..”
Lời còn chưa nói hết, người đàn ông kia đột nhiên im bặt, hắn nhìn cảnh tượng trước mắt một cách bất ngờ, giống như hắn không ngờ sẽ có người xuất hiện vậy.
Cảnh tượng trông rất kì lạ, chưa tới hai giây, hai người đàn ông đuổi theo Thẩm Dĩnh bỗng bốn mắt nhìn nhau sau đó bỏ chạy tán loạn.
Lục Hi dùng mắt ra tín hiệu cho hai vệ sĩ đằng sau mình: “Đuổi theo.”
Hai người đàn ông kia còn chưa chạy được 15 mét thì đã bị vệ sĩ bắt lại và áp xuống đất.
Lục Hi ôm lấy người phụ nữ nhỏ bé trong vòng tay mình bước đến nhìn hai người bọn họ, đôi mắt anh trông thật mạnh mẽ và đáng sợ, toàn thân toát ra một khí tức khiến người người khiếp sợ, dường như ngay cả không khí xung quanh cũng hóa thành băng cả rồi, khiến những người xung quanh không khỏi sợ hãi trong lòng.
Khuôn mặt của tên đàn ông kia bị chân giẫm lên, khiến cho da thịt hắn nhau lại trông rất buồn cười, đôi con ngươi của hắn nhìn lên đôi mắt tràn đầy khí phách chết người của Lục Hi thật có chút sợ hãi, nhưng miệng thì vẫn hống hách nói: “Các người là ai?! Tao nói cho mày biết, đừng có mà lo chuyện bao đồng!”
Nghe thấy tên đàn ông kia thốt lên những lời cay độc, Thẩm Dĩnh bất giác lại run lên một cái.
Cảm nhận được phản ứng của cô, Lục Hi vươn một cánh tay ra sau vuốt ve lưng cô, giọng nói của anh nghe thật kiên nhẫn và nhẹ nhàng hơn bao giờ hết: “Nói cho tôi biết hắn ta đã làm gì với em?”
Thẩm Dĩnh lắc đầu. Sau khi trải qua sợ hãi, cô bắt đầu nói năng lộn xộn: “Bọn họ…..chỉ muốn đưa tôi vào phòng thôi, tôi, tôi cũng không biết là có chuyện gì, cơ thể tôi không có một chút sức nào cả…….”
Lục Hi tỉ mỉ quét mắt đánh giá cả người cô, không có vết thương nào cả, sau đó người đàn ông cởi chiếc áo bên ngoài của mình ra khoác lên vai cô, rồi kéo cô ra sau lưng mình: “Ngoan, em đợi ở đây một lát.”
Khuôn mặt nhỏ bé của Thẩm Dĩnh như đang bị chôn vùi trong chiếc áo của người đàn ông, xung quanh mũi cô đều là mùi hương quen thuộc, khóe mắt cô lại chợt dâng lên một tầng hơi nước, nếu như hôm nay không gặp anh ấy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Lục Hi đưa ngón tay chậm rãi cởi cúc tay áo của mình ra sau đó vén tay áo lên để lộ một cánh tay cơ bắp săn chắc với làn da màu lúa mì, anh đi đến trước mặt hai tên đàn ông kia, không biết có phải là vì bọn họ đang nằm dưới đất hay không nhưng lại cảm giác Lục Hi cao vô cùng, sắc mặt anh lạnh lẽo như băng, đáy mắt như vực sâu không đáy, anh đứng đó thật khiến người ta không rét mà run mà.
Đôi con ngươi lạnh lẽo âm u quét qua hai người bọn họ: “Ai kêu các người động vào cô ấy?”
Đáy lòng hai tên đàn ông khẽ kinh hãi, nhưng vẫn còn mạnh mồm: “Cô ta ngồi một mình trong phòng bao không đóng cửa, ai biết cô ta muốn làm gì chứ, chúng tôi vừa vào thì cô ta liền xông tới, đồ ăn dâng tới miệng mà không ăn thì còn gì là đạo lý nữa?”
Vừa nghe xong, Lục Hi liền hung hăng đá một cái vào bụng hắn, ‘bốp’ một tiếng nghe rõ đau, sau đó đôi giày da láng bóng của anh còn giẫm lên bụng hắn vài cái: “Nói đàng hoàng.”
“Đánh người rồi!” Tên đàn ông đau đớn kêu lên: “Quản lý đâu, nơi này không có ai quản sao!?”
Thanh âm vừa dứt, thì ở phía không xa đột nhiên truyền tới một giọng nam lười biếng hời hợt——-
“Ai tìm quản lý đó?”
Thẩm Dĩnh lộ nửa khuôn mặt vừa nghe tiếng thì lập tức nhìn qua. Một người đàn ông thân mặc một bộ đồ satin màu tím sẫm với đường viền cổ chữ V khá sâu, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu đen. Chiếc cúc áo pha lê phản chiếu dưới ánh sáng sắc nét, nhưng thật sự không sánh bằng dung nhan kinh diễm của anh ta.
Nếu như nói Lục Hi sâu sắc và không thể đoán được, thì người đàn ông đang đi tới kia lại hoàn toàn ngược lại.
“Tổng giám đốc Bùi.”
Một người phục vụ đi ngang qua, cung kính kêu lên.
Người đàn ông kia tùy tiện xua xua tay một cái rồi đi thẳng đến đây, trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của anh ta mang theo một chút ý cười như thể đang xem một vở kịch hay vậy: “A Hi, cậu không đến thì thôi, đến rồi thì y như đi đánh trận vậy, người ta sợ lắm đó ~ “
Lục Hi rõ ràng đang không có tâm tư để đùa, đầu ngón chân anh dùng thêm sức: “Nơi này của cậu xuống cấp quá rồi, loại chó gì cũng cho vô được.”
Khi tên đàn ông nằm dưới đất nhìn rõ mặt của người mới đến thì liền trừng to hai mắt nhìn anh ta: “Bùi Dục?”
Chủ sở hữu của Câu lạc bộ Hồng Đỉnh là một nhân vật chỉ giẫm chân thôi cũng đủ gây nên chấn động rồi. Cha của anh ta, Bùi Chương Dục là nhân vật rất có tiếng trong cả hắc và bạch đạo, nhà anh ta sở hữu cả một mỏ dầu, của cải nhà họ Bùi không thể nào đếm hết được, đương nhiên không có ai dám chọc vào rồi.
Nhưng bây giờ Bùi Dục lại còn xuất hiện ở đây, còn chào hỏi thân thiết như vậy nữa………
Tên đàn ông kinh sợ, đoán chắc Lục Hi cũng không phải là nhân vật đơn giản gì rồi.
Bùi Dục nghe thấy có người đang gọi tên của mình, hàng lông mày của anh ta khẽ nhướn lên: “Mày kêu tao à?”
Tên đàn ông nuốt nước bọt, hắn không đoán được ý của Bùi Dục nên cũng không dám lên tiếng nữa.
“Chúng ta rất thân thiết với nhau sao?”
Than âm Bùi Dục vừa dứt thì tên đàn ông kia lập tức sửa lời: “Tổng giám đốc Bùi, chúng tôi có mắt mà không biết Thái sơn, không biết là bạn của ngài, chúng tôi không dám nữa đâu, xin ngài tha cho chúng tôi!”
Bùi Dục giả vờ lắc đầu tỏ ý không may, sau đó anh ta đưa tay phủi phủi vết bụi không tồn tại trên áo của mình: “Chỉ tôi nói thôi thì không được.”
Lục Hi nhấc ngón chân lên, đôi giày da cao cấp sáng bóng được chế tác riêng của anh phát ra một ánh sáng lạnh, anh chĩa mũi giày hung hăng đá vào chỗ lõm giữa xương đòn của tên đàn ông kia.
Vị trí này …
Một thanh âm rên rỉ thảm thiết truyền đến bên tai, Bùi Dục nhắm mắt tấm tắc, đáng, dám dộng vào người của Lục Hi đúng là chán sống mà!
“Tôi nói! Tôi nói!” Nhìn thấy kẻ đi cùng mình bị giày vò, tên còn lại cũng không chịu được nữa mà lên tiếng: “Là Đoàn Trí Thiên kêu chúng tôi hạ thuốc người phụ nữ này đó!”