Cô ta nói đến đây thì cố ý dừng lại, nhìn Tiểu Vy với ánh mắt đầy ẩn ý. Nếu như cô ta nhớ không nhầm, Tiểu Vy này chính là một thư ký nhỏ của Hình Yên , từng ngoài sáng trong tối biểu thị rất thích Dư Quyết Đông. Về phần yêu thích trong miệng của người này tới mức độ nào, vậy thì không được biết được rồi.
Tiểu Vy vừa nghe được lời này lập tức nhìn về phía văn phòng của Dư Quyết Đông , chỉ tiếc là tấm chớp cửa sổ đã kéo xuống nên căn bản không nhìn thấy rõ được tình hình bên trong.
Nhưng cô ấy lại giống như nhìn thấy gì đó, giọng điệu hung hăng nói: “Tôi đã sớm nghe người phía dưới Liên Vân nói qua về Thẩm Dĩnh kia, nói là đi cửa sau mới vào được đây, còn có quan hệ với lãnh đạo cấp cao, bây giờ còn có ý tán tỉnh Luật sư Dư , đúng là quá đáng…”
Nhậm Mai Phi rất bình tĩnh vén lọn tóc: “Ôi, ai mà biết được. Tôi chỉ thuận miệng nói với cô thôi, đi thôi, chúng ta đi làm việc đi.”
…
Nhưng bầu không khí trong phòng làm việc lại hoàn toàn khác.
Dư Quyết Đông ném tài liệu bộp một cái lên trên bàn: “Ai cho cô hứa hẹn với khách như vậy?”
Thẩm Dĩnh sửng sốt: “Hả? Hứa hẹn gì?”
Dư Quyết Đông chống hai tay xuống mặt bàn và dịch sát lại gần cô hơn một chút: “Cô quên rồi à?”
Thẩm Dĩnh bị anh ta ép cho nuốt nước miếng, suy nghĩ một lát cuối cùng mới nhớ ra câu nói kia của mình “vụ án không khó giải quyết, nhất định sẽ trả lại công bằng cho ông nội của ngài”.
Nhưng vậy thì thế nào, không phải là một câu nói rất bình thường sao? Hơn nữa cô cũng chỉ muốn trấn an ngài Lý kia.
Cô ngước mắt nói: “Tôi không cảm thấy mình nói có vấn đề gì.”
“Cô không cảm thấy à?” Dư Quyết Đông cười khẽ, rất khẽ, khẽ đến mức gần như làm người ta không cảm giác được: “Cô có chứng cứ không? Cô có tin chắc sẽ thắng kiện 100% không? Cô thậm chí còn chưa xin được tài liệu của tòa án vào trong tay, cô lấy cái gì để nói những lời này chứ?”
“Tôi chỉ cảm thấy là một luật sư thì phải có phần trách nhiệm này…”
“Cô cảm thấy à?” Dư Quyết Đông vỗ xuống bàn và nổi giận: “Trường học không dạy cho cô biết, khi làm trong ngành pháp luật thì phải chịu trách nhiệm với mỗi một câu nói của mình sao? Nếu như không giành được vụ án này, lời này của cô không phải là cọng rơm cứu mạng mà là cọng rơm cuối cùng đè chết ngài Lý kia! Cô còn nói chuyện trách nhiệm với tôi à? Đây chính là trách nhiệm của cô sao?”
Thẩm Dĩnh bị nói tới mức bối rối, không rõ vì sao anh ta bỗng nhiên nổi giận, chỉ có phần không cam lòng: “Chẳng qua chỉ là một câu nói thôi, Luật sư Dư có thành kiến với tôi cũng không cần phải gây khó dễ cho tôi trong công việc như vậy.”
Dư Quyết Đông nghe vậy dường như giật mình, sau đó nhìn cô càng thêm xem thường: “Tôi gây khó dễ cho cô à? Chà, cô là ai chứ?”
Thẩm Dĩnh chán nản.
“Chẳng qua chỉ là một câu nói thôi.” Anh ta cố ý nhận mạnh mấy chữ trước đó: “Nếu tư tưởng của cô không thể chặt chẽ nghiêm túc, vậy cô không thích hợp làm việc trong ngành luật pháp.”
Thẩm Dĩnh siết chặt hai tay, cô muốn phản bác lại Dư Quyết Đông , bởi vì từ giây phút đi vào văn phòng cô vẫn không cảm thấy mình sai, thậm chí từ trước khi tranh chấp với anh ta, cô vẫn không cảm thấy mình sai.
Nhưng bây giờ cô tự nhiên không nói được một từ nào.
“Cô nói tôi không phân biệt công tư cũng được.” Dư Quyết Đông đứng lên, trong mắt không hề có chút hơi ấm nào: “Xem ra người như cô Thẩm tốt nghiệp xong thì kiến thức đều giữ lại ở trong trường học rồi.”
Anh ta ném tài liệu của Thẩm Dĩnh qua: “Cô cút ra ngoài, người mới như cô, tôi không dám dẫn dắt đâu.”
…
Thẩm Dĩnh không biết mình trở lại văn phòng thế nào, cô có phần mất hồn mất vía. Trần Thúy Nhiên thấy dáng vẻ cô như vậy thì do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn kéo cô ra khỏi văn phòng: “Thẩm Dĩnh , cô có chuyện gì vậy, sao không có tinh thần gì thế?”
Thẩm Dĩnh lắc đầu: “Không có việc gì đâu.”
“Cô có khỏe không?”
“Ừ.” Thẩm Dĩnh rõ ràng không tập trung: “Thúy Nhiên , tôi còn có một tài liệu chưa làm xong, tôi đi vào trước đây.”
Trần Thúy Nhiên thấy cô muốn đi liền cắn răng kéo cô lại, nhìn xung quanh một lát mới khẽ hỏi cô: “Thẩm Dĩnh , cô và Luật sư Dư sẽ không phải là thật sự…”
“Cô có ý gì?”
“Vậy cô đừng trách tôi lắm miệng nhé, người của văn phòng đều đang nói cô và Luật sư Dư ở trong phòng làm việc…” Trần Thúy Nhiên điểm đến là dừng.
Thẩm Dĩnh hơi ngây người, sau đó hơi nhíu mày: “Cô tin không?”
Trần Thúy Nhiên ấp úng: “Ban đầu tôi không tin nhưng sau khi cô trở về có vẻ khác thường như vậy, tôi khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều, chỉ có điều trong lòng tôi vẫn tin cô, nếu không cũng sẽ không hỏi cô như vậy!”
Thẩm Dĩnh bất lực cười nói: “Tôi không biết là ai truyền ra tin đồn như vậy, sự thật là Dư Quyết Đông gọi tôi qua nghiêm khắc mắng tôi một trận.”
Trần Thúy Nhiên kinh ngạc: “Không phải chứ? Cô bị mắng không ngờ còn có thể bị đồn thành như vậy sao? Ai mà nhàm chán thế chứ…”
Thẩm Dĩnh không muốn suy nghĩ nhiều: “Mặc kệ các cô ấy đi.”
Người khác cố ý nhằm vào cô, cô ta ở trong tối, cô có thể làm được gì?
Giải thích à?
So với sự thật, các cô ấy càng muốn tin tưởng vào những đồn nhảm nhỉ và buôn chuyện hơn. Mà hành động này của cô vừa vặn càng mở rộng thêm đề tài này thôi.
Nói ra chẳng có ai tin, ngược lại có vẻ như mình giấu đầu lòi đuôi.
…
Bên kia, khi Đoàn Trí Thiên nhận được điện thoại của thám tử tư thì mới vừa mới xét nghiệm ở bệnh viện xong.
“Tổng giám đốc Đường, chúng tôi đã điều tra ra được gần đây cô Thẩm đi làm ở văn phòng luật sư Hình Yên . Theo như chúng tôi tìm hiểu thì cô ấy đi lại tương đối gần với Lục Hi – ông chủ của Hình Yên nhưng không điều tra ra được chuyện ra tòa ly hôn, rất có thể là Hình Yên đứng phía sau giúp đỡ cô ấy. Từ trước tới nay Hình Yên luôn giữ bí mật rất nghiêm, không dễ điều tra được.”
Đoàn Trí Thiên đang nằm trên giường bệnh chợt ngồi dậy, chân mày nhíu chặt: “Anh nói là Lục Hi ? Lục Hi của văn phòng luật sư Hình Yên sao?!”
Thiệu Mộc Giai gọt táo cho anh ta, thấy anh ta có động tác lớn như vậy thì vội vàng bước tới đỡ: “Anh chậm một chút.”
Trong lòng Đoàn Trí Thiên đang nóng như lửa đốt, hất tay cô ta ra, đánh cho mu bàn tay của Thiệu Mộc Giai đỏ ửng, bản thật lại giống như căn bản không phát hiện ra, nhìn cũng không thèm nhìn.
Tay của Thiệu Mộc Giai cứng đờ ở giữa không trung, nhìn vết đỏ này một lúc lâu mới rút tay lại.
“Anh có điều tra ra được hai người bọn họ quen biết thế nào không?”
“Thật ngại quá, tổng giám đốc Đường, những nội dung này không nằm trong phạm vi điều tra của chúng tôi.”
“Được, tôi đã biết rồi, tôi sẽ liên hệ với anh sau.” Đoàn Trí Thiên cúp máy, ngồi ở trên giường thở hổn hển, ánh mắt đầy tức giận.
Cho dù là Thiệu Mộc Giai nhìn thấy cũng sợ: “Trí Thiên , anh làm sao vậy…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!