Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

100 Cách Cưng Vợ

CHƯƠNG 337: ĐỨA BÉ NÀY GỌI MẸ LÀ CÁI GÌ

Cuối cùng, Lục Hi vẫn rời đi, cô gượng gạo không giương nanh múa vuốt như thế này, tư thái thấp mang theo thái độ cầu xin như vậy anh không có cách nào làm như không nhìn thấy, thế nhưng cảm giác trong lòng anh lại không tốt như vậy, bởi vì bây giờ lo lắng của anh đối với cô mà nói lại trở thành một loại gánh vác.

Hai tay anh nắm chặt tay lái nhìn dòng xe cộ trước mặt, lúc này mới hoảng hốt nhận ra muốn giữ cô lại bên cạnh mình thật sự không dễ dàng, anh biết trong lòng Thẩm Dĩnh vẫn còn có mình mà anh cũng chưa từng quên cô, cho rằng tất cả trở lại điểm xuất phát liền có thể giống như trước đây là anh đã nghĩ quá đơn giản, ngoại trừ tình cảm thì vẫn còn rất nhiều thứ khác nữa ngăn ở giữa hai người bọn họ, những thứ này đều cần hóa giải, cần hóa giải từ trong lòng.

Lục Hi đang nghĩ ngợi thì điện thoại đặt ở một bên chợt vang lên, anh đè xuống kết nối Bluetooth, là điện thoại của mẹ anh Lý Dĩnh Phiên…

“Tiểu Hi, nghe nói hôm qua con về nước, lần này con ra ngoài thời gian cũng đã rất dài, ông bà con cũng rất nhớ con, con xem thế nào nếu không tối nay về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm đi? Vừa hay Lục Thiển cũng đang ở nhà, chúng ta cùng nhau làm sủi cảo ăn.”

So với sự vui vẻ của Lý Dĩnh Phiên thì Lục Hi cũng có vẻ có chút lãnh đạm: “Mọi người ăn đi, con còn có chút việc bận.”

“Con có chuyện gì chứ?” Lý Dĩnh Phiên biết đứa con trai này của mình rất bận rộn nhưng làm ra cái dáng vẻ lãnh đạm này khiến trong lòng bà ta có chút không cao hứng cũng không dám phát tác ra, đành phải chịu đựng: “Mẹ biết rõ là công việc của con quan trọng nhưng rất vất vả ông bà con mới lên đây chơi, con có thể dành ra chút thời gian được không? Con cũng biết hai năm nay thân thể của ông bà đều không tốt, sau này cũng không còn bao nhiêu cơ hội có thể xum họp như thế này, bọn họ…”

Lục Hi không muốn nhất là nghe Lý Dĩnh Phiên nói những lời này nên lập tức trầm giọng đánh gãy: “Con biết rồi.”

“Vậy… Con sẽ trở về sao?”

“Ừm.”

Lý Dĩnh Phiên nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, vậy mẹ đi gói sủi cảo chờ con trở về ăn!”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Hi tâm tình bực bội đem xe dừng lại ở chỗ đậu xe tạm thời ven đường, anh có chút phiền lòng rút một điếu thuốc ra đốt, đem cửa sổ xe hạ xuống hơn phân nửa.

Không phải là anh không muốn trở về, chỉ là người trong nhà không có một ai có thể hiểu anh, chỉ biết là anh bận rộn nhưng lại không biết anh bận gì, mà Lý Dĩnh Phiên về nhà ăn cơm nhất định sẽ mang theo người đàn ông mà bà ta tái giá cùng kia, không phải anh không thích mà chỉ là anh thực sự không biết nên ở chung như thế nào.

Không nói những người khác, mỗi lần người đàn ông kia nhìn anh ánh mắt đều khiến cho người ta phải xấu hổ, không phải nhìn bề dưới cũng không phải ánh mắt nhìn con trai, mà là loại giống như cấp dưới coi trọng nhìn vào cấp trên.

Cho nên đối với những trường hợp như vậy tránh được anh đều tránh, nhưng chung quy là làm con trai khi nghe thấy Lý Dĩnh Phiên nói những lời kia anh vẫn không mở miệng được, không có cách nào từ chối.

Mấy năm nay anh vẫn luôn lủi thủi một mình, từ sau khi tốt nghiệp trung học đã không còn lấy tiền từ trong nhà nữa, tất cả đều là tự mình làm, không thể tránh được không quen nhưng nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.

Cứ đi đi.

Thẩm Dĩnh dẫn bánh bao nhỏ leo lên lầu, từ nhỏ đến lớn Thẩm Tiếu còn chưa từng đi qua loại cầu thang của kiểu nhà tầng cũ này, vừa leo lên vừa thở hổn hển rất vất vả mới đi đến được tầng bốn, Thẩm Dĩnh vẫn đứng ở cổng không dám gõ cửa.

“Mẹ, chúng ta không đi vào sao?” Bé con cảm thấy gần đây mẹ mình rất là kỳ quái, cuối cùng là sẽ thất thần mà hành động còn vô cùng chậm chạp, cái này so với lúc ở bên nước Anh không hề giống nhau.

Thẩm Dĩnh cúi đầu có chút không yên lòng căn dặn: “Tiếu Tiếu, đợi chút nữa gặp được phải nhớ đến chào ông bà ngoại con, cho dù xảy ra chuyện gì thì con cũng phải nhớ ông bà ngoại con yêu mẹ nhất, cũng yêu con nhất.”

Thẩm Tiếu không rõ tại sao mẹ mình lại nói như vậy nhưng vẫn cố gắng lý giải, gật đầu: “Con biết rồi.”

Lúc này Thẩm Dĩnh mới cắn răng, đưa tay ấn xuống chuông cửa.

Chuông cửa vang lên hai lần, cô mơ hồ nghe được tiếng bước chân đi tới hướng bên này, trái tim đập liên hồi tận đến khi cánh cửa kia hoàn toàn mở ra.

Đào Ly Hinh hình như đang dọn dẹp nhà cửa nên trên người buộc tạp dề, trên cánh tay cũng mặc bao cổ tay, trong miệng bà ta còn đang nói ‘Đến rồi đến rồi’, lúc nhìn thấy người trước mắt liền hoàn toàn ngớ người.

Năm năm trước người còn tóc đen lúc này đã là mái đầu bạc trắng, trong nhà mặc dù không hề giàu có thế nhưng chưa hề phải ăn mặc khổ sở, nhưng lúc này trên người Đào Ly Hinh lại không tìm thấy được một chút xíu khởi sắc và tinh thần, cả người đều giống như già đi mười mấy tuổi, ngay cả cặp mắt kia đều đã mờ đục.

Nước mắt Thẩm Dĩnh tràn ra như vỡ đê, run rẩy kêu lên: “Mẹ…”

Đào Ly Hinh không có loại kích động như trong tưởng tượng, bà ta chỉ nhắm mắt lại lắc đầu, sau đó vươn tay về phía Thẩm Dĩnh, từ từ, chậm rãi, không ngăn được run rẩy sờ lên mặt của cô.

Chạm vào rồi, không phải là ảo giác, là người thật!

Dường như lúc này Đào Ly Hinh mới dám tin là cô đã trở về, che kín miệng đôi mắt trừng lớn, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập giống như là không thở nổi: “Dĩnh, Dĩnh Dĩnh…”

Chân bà ta giống như không đứng vững suýt chút nữa té ngã, Thẩm Dĩnh liền vội vàng tiến lên đỡ lấy bà ta: “Mẹ!”

Cõi lòng cô tan nát như dao cắt khi nhìn thấy Đào Ly Hinh nhẹ nhàng chạm vào tay cô, đây chính là do cả ngày lẫn đêm tưởng niệm tạo thành ảo giác, đến mức ngay cả khi cô đã thật sự đứng ở chỗ này mà bà ta vẫn không thể tin được!

Sau lưng, Thẩm Tri Lịch nghe thấy động tĩnh lại tưởng rằng vợ mình lại phát bệnh liền bưng chén trà đi tới, khi nhìn thấy hai thân ảnh đang ôm nhau: “… Ly Hinh?”

Đào Ly Hinh nghiêng người quay đầu lại cũng khiến cho Thẩm Tri Lịch nhờ vào đó mà thấy rõ được người đứng ở phía sau.

‘Lạch cạch’ một tiếng, cái chén tuột tay rơi xuống mặt đất vỡ thành từng mảnh từng mảnh sứ màu trắng.

Thẩm Tri Lịch cứng người đứng nguyên tại chỗ giống như là đóng băng không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt hóa thành tro cũng không quên được kia, không phải là con gái của ông ta thì còn là ai?

“Ba…” Thẩm Dĩnh im lặng lặng người, mỗi một chữ đều chua xót giống như là muốn đem yết hầu của cô cắt vỡ: “Là con, con đã trở về.”

Cô nhìn đáy mắt Thẩm Tri Lịch xẹt qua một tia bi thương sau đó là vui sướng cực độ cuối cùng lại biến thành đau thương, bước chân ông ta bất ổn đi tới, giọng nói quyết tuyệt, vừa khiển trách lại đầy đau lòng: “Không! Cô không phải là con gái của chúng tôi, con gái của tôi đã chết rồi, năm năm trước đã chết…”

Trái tim Thẩm Dĩnh giống như bị dao cắt, không có gì tuyệt vọng hơn so với chính tai mình nghe thấy người thân nhất nói ra lời làm lòng người đau nhức như vậy!

“Ba, mẹ, con không chết, con là Dĩnh Dĩnh, con thật sự đã trở về…” Sức lực cả người Thẩm Dĩnh đều bị rút ra theo sự già nua về dung nhan và trái tim chết lặng của hai người bọn họ, cô biết những năm này bọn họ trôi qua không hề tốt một chút nào, là tuyệt vọng cô tịch không có cách nào nói rõ ra được.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!