Khi thức dậy vào ngày hôm sau, người bên cạnh đã không còn nữa. Thẩm Dĩnh gần như là không ngủ từ nửa đêm đến rạng sáng, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ khi Lục Hi rời đi.
Cô chưa quên mọi thứ xảy ra ngày hôm qua, kể cả Đoàn Trí Thiên .
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy từ trên giường, cơn đau nhức toàn thân nhắc nhở cô rằng đêm qua bọn cô đã dữ dội mức nào, đồ lót của cô nằm rải rác khắp nơi trên quầy. Thẩm Dĩnh rũ mắt xuống, ánh mắt gợn sóng, giữa lông mày đầy mất mát không che giấu được.
Cô cầm lấy điện thoại di động, trên đó là vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Dù cô không muốn đối mặt, cô vẫn phải đối mặt với nó, mọi thứ phải được giải quyết.
Thẩm Dĩnh tìm cuộc gọi nhỡ của Đào Ly Hinh . Đúng như dự đoán, cuộc gọi vừa được nhận đã lập tức lộn xộn.
“Tiểu Dĩnh , giờ con đang ở đâu? Con không nghe máy suốt cả đêm hôm qua, mẹ với bố con gấp muốn chết!”
Thẩm Dĩnh giơ tay lên bóp ấn đường: “Mẹ, con không sao.”
Đào Ly Hinh nhỏ giọng hỏi: “Có phải là con làm Trí Thiên bị thương không?”
“Vâng.”
“Con…” Lời nói của Đào Ly Hinh bị kẹt lại trong miệng: “Con bị hồ đồ rồi!”
“Mẹ, giờ mọi người đang ở đâu để con sang.”
“Mẹ với bố con và người của nhà họ Đoàn đang ở Bệnh viện Nhân dân Số 1, con qua đây rồi gọi cho mẹ, mẹ ra đón con.”
…
Bốn mươi phút sau, Thẩm Dĩnh bắt taxi đến Bệnh viện Nhân dân Số 1. Đào Ly Hinh đã ở dưới lầu chờ cô, cả hai cùng nhau lên lầu, vừa ra khỏi cửa thang máy đã bị La Linh Phân chặn lại.
Gương mặt được chăm sóc cực tốt kia lập tức vặn vẹo và nhìn cô một cách hung ác.
“Thẩm Dĩnh , cô hại con trai tôi thành thảm như thế mà còn có mặt mũi đến đây hả?!” Giọng nói chói tai thủng cả màng nhĩ.
“Anh ta đã tỉnh chưa?” Thẩm Dĩnh trông có vẻ thờ ơ. Trước khi đến, cô đã tưởng tượng ra tất cả các cảnh tượng sẽ xảy ra, bao gồm cả sự mất kiểm soát của La Linh Phân .
“Vẫn chưa!” Đoàn Qúy Phương không chút khách sáo mà chỉ vào mặt cô: “Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, cô cũng đừng hòng trốn tránh trách nhiệm!”
Thẩm Dĩnh không nói mà đi đến băng ghế trong hành lang và ngồi xuống, sắc mặt cô càng tái nhợt hơn sau khi nghe tin Đoàn Trí Thiên chưa tỉnh lại: “Yên tâm, tôi không muốn trốn tránh.”
Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch không dễ chịu khi thấy cô như vậy, nhưng giờ phút này cũng không thể thốt nên lời oán trách.
Mạng người quan trọng, bây giờ mọi thứ phụ thuộc vào việc Đoàn Trí Thiên có thể tỉnh lại hay không, người đã tỉnh rồi thì mọi thứ sẽ ổn thôi.
Sau một tiếng nữa, y tá trong phòng chăm sóc đặc biệt bước ra và nói rằng bệnh nhân đã tỉnh.
La Linh Phân khóc lóc đi vào phòng bệnh, khi bước đến đến giường bệnh và nhìn Đoàn Trí Thiên đầy đầu băng gạc, nước mắt còn tràn ra nhiều hơn. Thẩm Tri Lịch thấy tình hình thế này, trong lòng ông càng lạnh hơn.
Tình hình tồi tệ hơn nhiều so với họ nghĩ.
“Trí Thiên , bây giờ con cảm thấy thế nào?” Đoàn Qúy Phương bước tới, hình tượng người bố nghiêm khắc trước đó đã thay đổi, hiện tại trông ông ấy rất lo lắng.
“Không sao ạ.” Giọng của Đoàn Trí Thiên rất khàn, anh ta nhìn lướt qua từng người rồi dừng lại trên người Thẩm Dĩnh , trong mắt nhanh chóng xuất hiện ác ý: “Ơ, Thẩm Dĩnh , cô còn dám tới hả?”
Thẩm Dĩnh bước lại gần và hỏi bác sĩ bên cạnh thì biết rằng anh ta vẫn ổn, trái tim treo lơ lửng cả đêm cũng rơi xuống đất: “Đoàn Trí Thiên , chúng ta nói chuyện riêng đi.”
“Nói chuyện gì! Cô còn muốn hại con trai tôi đúng hay không?!” La Linh Phân xô mạnh Thẩm Dĩnh .
Thẩm Dĩnh lảo đảo suýt ngã xuống và được Thẩm Tri Lịch đỡ: “Bà thông gia, có gì thì từ từ nói, đừng động tay.”
“Động tay? Ông xem cô ta đã đánh con trai tôi thành cái dạng gì rồi này! Ông còn không biết xấu hổ bảo tôi đừng động tay? Nhà dột từ nóc dột xuống, do ông không có dạy dỗ con gái của ông!”
Nghe vậy, Thẩm Dĩnh nhíu chặt mày: “Chuyện này đúng là do cháu sai, có gì thì cô có thể nói với cháu, không liên quan gì đến bố mẹ cháu.”
La Linh Phân nói cô thế nào cũng được, nhưng Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh không nên chịu đựng những thứ này cùng cô.
“Cô…!”
“Mẹ đừng nói nữa.” Đoàn Trí Thiên đột nhiên ngắt lời bà ta và nhìn sang Thẩm Dĩnh : “Chúng ta nói chuyện riêng.”
“Không được! Bây giờ con còn đang nằm trên giường bệnh, lỡ như cô ta lại có ý định xấu với con thì sao?”
“Mẹ!” Đoàn Trí Thiên nhấn mạnh: “Hai người còn đang ở đây, cô ta không dám đâu, yên tâm đi.”
Cuối cùng La Linh Phân vẫn bại bởi Đoàn Trí Thiên .
Đám đông rời đi, chỉ còn lại Thẩm Dĩnh và Đoàn Trí Thiên ở trong phòng bệnh. Thẩm Dĩnh nhìn cái trán quấn chặt băng gạc của anh ta và đi đến cuối giường đứng đó: “Đoàn Trí Thiên , sao trước đây tôi lại để ý anh chứ?”
Đoàn Trí Thiên không ngờ câu đầu tiên của cô không phải là quan tâm mà là trách móc, mắt anh ta tối sầm lại: “Thế nào, hối hận hả?”
“Hối hận.” Thẩm Dĩnh không chần chừ chút nào: “Hối hận khi biết anh, hối hận vì thích anh, thậm chí còn hối hận vì đã bất chấp mọi người phản đối để kết hôn với anh.”
Nếu thời gian có thể quay ngược, cô thà rằng mình không bao giờ quen biết người này.
Chuyện đã đến nước này thì làm gì còn chút tình cảm nào, Thiệu Mộc Giai là tấm màn che cuối cùng giữa hai người họ. Tấm màn được kéo ra, vẻ ngoài xấu xí nhất của cả hai đều lộ ra không sót thứ gì. Trong mối quan hệ này, tướng ăn của anh ta khó coi, mà dáng vẻ của cô cũng không đẹp đẽ gì.
Rõ ràng là Đoàn Trí Thiên không ngờ cô sẽ nói điều này, thậm chí có chút ngạc nhiên, anh ta cứ thế mà ngây người nhìn Thẩm Dĩnh .
Anh chưa từng thấy Thẩm Dĩnh giống như lúc này, đôi mắt luôn tràn trề yêu thương ngày trước giờ đây chỉ còn lại vô tận hờ hững khi nhìn anh.
Một lát sau, Đoàn Trí Thiên lấy lại tinh thần và nhìn vào mu bàn tay đang truyền dịch của mình: “Muốn ly hôn à? Cô dùng đồ vật đánh người bị thương, cô cảm thấy mình có thể rút lui toàn vẹn?”
Thẩm Dĩnh nheo mắt: “Ý anh là gì?”
“Nếu cô từ bỏ việc ly hôn, tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra. Nếu cô khăng khăng ly hôn, tôi sẽ kiện cô vì đã cố ý làm người khác bị thương.” Đoàn Trí Thiên nhìn thấy sự run rẩy trong mắt cô và bổ sung thêm: “Thẩm Dĩnh , hãy nghĩ đến bố mẹ của cô đi, cô có thấy đáng giá khi từ bỏ mọi thứ để ly hôn với tôi không?”
Hai tay rũ xuống ở hai bên của Thẩm Dĩnh siết thành nắm đấm: “Tôi sẽ không lấy tài sản chung sau khi ly hôn, được chứ?”
“Không thể.” Đoàn Trí Thiên nhướng mày nhìn cô: “Tôi đổi ý, cuộc hôn nhân này, tôi không có ý định ly hôn.”
Thẩm Dĩnh sững người, tức cười ơ một tiếng: “Anh không yêu tôi, cần gì phải làm vậy.”
Thay vì iày vò lẫn nhau, quãng đời còn lại dần xa cách nhau thì không bằng cắt đứt quan hệ, không gặp lại nhau nữa.
“Gấp gáp rời khỏi tôi để tiêu dao với người tình của cô?” Ánh mắt của Đoàn Trí Thiên lạnh đi: “Dù tôi không có được cô, tôi cũng sẽ không để kẻ khác chiếm được cô!”
Thẩm Dĩnh hận đến nghiến răng: “Anh là một kẻ điên!”
Đoàn Trí Thiên nở nụ cười khiến người ta sợ hãi: “Thật đáng tiếc khi cô rơi vào tay tôi.”
Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông trên giường bệnh, chút lo lắng còn sót lại cũng tan biến vì mấy câu nói của anh ta. Sao anh ta có thể làm đến mức này?
“Trên thế giới này không có thuốc hối hận, cô nên nghĩ đến hậu quả khi đánh vào đầu tôi.” Đoàn Trí Thiên nói và chi vào đầu của mình.
Ánh mắt của Thẩm Dĩnh lạnh đi: “Nếu tôi biết kết quả sẽ như thế này, tôi sẽ đập chết anh ngay lúc đó.”
“Vậy chúng ta cứ hành hạ lẫn nhau đến chết đi, xem ai sẽ chết trước.”
Nói chuyện không hợp nhau thì nửa câu đã đủ nhiều, Thẩm Dĩnh không muốn thấy anh a thêm nữa bèn đi ra khỏi phòng bệnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!