CHƯƠNG 315: SỰ CỐ NĂM NĂM TRƯỚC LÀ DO NGƯỜI TẠO NÊN
Thẩm Dĩnh không nghĩ tới anh sẽ hỏi mình chuyện này, cho rằng cũng chính là hỏi cô có yêu người khác hay không, hoặc là có phát sinh quan hệ gì với người đàn ông khác không, vấn đề vượt qua dự đoán, có không có thời gian phản ứng.
Im lặng, vẫn im lặng.
Mắt người đàn ông u ám, bên trong giống như ẩn giấu vô số u linh, anh nhíu mày: “Kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu thời gian quá lâu có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại cũng không chừng…”
“Năm năm!” Ngực Thẩm Dĩnh phập phồng, do cảm xúc lên xuống quá lớn.
“Tôi hỏi là thời gian cụ thể.” Anh giống như người tra khảo, mỗi một câu đều hỏi đến chỗ mà Thẩm Dĩnh không muốn đối mặt nhất.
“Năm năm trước lúc anh tìm thấy tôi ở nhà trọ, tôi đã gặp Mã Thiên Xích.
Câu trả lời này, rất ngoài ý muốn, còn sớm hơn tưởng tượng của anh.
Anh trào phúng nhếch môi: “Cho nên hôm đó tôi lo lắng sợ hãi tìm cô, cô lại ở cùng anh ta?”
Thẩm Dĩnh biết mình nói ra, anh nhất định sẽ hiểu nhầm: “Lần đó là ngoài ý muốn.”
Lúc đó tình huống rất nguy cấp, cô cũng không biết thân phận đối phương, chỉ là cực kỳ ngẫu nhiên gặp phải chuyện xui xẻo, không nói với anh vì sợ anh lo lắng, nào ngờ sẽ có ngày hôm nay.
“Ngoài ý muốn? Được.” Hầu kết anh chuyển động, giống như đè nén cảm xúc đang muốn phun trào: “Vấn đề thứ hai…cô và anh ta có phải cùng tới Anh không.”
Sự bình thản giả tạo trên mặt Thẩm Dĩnh vì câu nói này mà hoàn toàn sụp đổ, sự hoảng loạn trong lòng không nhịn được phun trào: “Tôi, tôi…”
Tôi muốn nói không phải biết bao, nhưng ánh mắt nóng rực đó giống như mang theo ánh sáng nhận định chiếu lên người cô, chỉ cần nói dối thì sẽ bị nhìn thấu.
Nhưng mà phản ứng như vậy của cô không cần trả lời, trong lòng Lục Hi đã hiểu rõ.
Con ngươi đen không giấu được thất vọng, anh mở miệng thì đã không còn là nghi vấn, mà là tường thuật: “Cô và anh ta cùng tới Anh.”
Thẩm Dĩnh biết, lần hay anh hiểu lầm to rồi.
“Vấn đề cuối cùng.” Lòng Lục Hi đang rỉ máu, anh vốn chuẩn bị ba câu hỏi, nhưng không nghĩ tới bắt đầu từ câu đầu tiên đã khoét thịt anh, bây giờ chỉ còn câu cuối cùng.
Nếu cô đưa ra đáp án mình muốn, anh sẽ tha thứ cô.
Anh nghĩ vậy, hèn mọn nghĩ vậy.
Thẩm Dĩnh dường như không thể hô hấp, cô nhìn người đó đứng dậy, từng bước đi tới trước mặt mình, anh khom người, cánh tay chống ở vị trí sườn mặt cô, áp gần vô cùng, không phải vì thân cận, mà là để phân tích biểu cảm trên mặt cô.
Cô đột nhiên bắt đầu hối hận, hối hận vừa nãy đồng ý yêu cầu này của Lục Hi.
Không đơn giản như vậy, anh nhất định biết gì đó…!
“Cô…” Người đàn ông chầm chậm nói một chữ, hơi thở phun trên trán cô: “Xảy ra chuyện đó, là ngoài ý muốn, hay là có người làm?”
‘Bùm’ một tiếng, trong lòng Thẩm Dĩnh như ném một quả bom nguyên tử, nổ cô hồn bay phách lạc.
Cô vô cùng hoảng hốt cúi đầu, con ngươi lung lay như động đất, chỉ là một giây sau, cằm đã bị bàn tay to của người đàn ông nắm chặt, sức lực lớn tới mức cô đau không chịu nổi: “A!”
“Trả lời tôi.” Người đàn ông hung hăng nói từng chữ, chỉ muốn cô cho câu trả lời dứt khoát.
Thẩm Dĩnh không phải không muốn nói, mà là không dám, cô không có gì sợ Lục Hi, thật sự không có, nhưng đối diện với biểu cảm chỉ cần cô nói ra hai chữ ‘người làm’ thì tất cả đều sụp đổ, cô thật sự không nói được gì.
Nhưng Lục Hi rõ ràng không muốn giữ lại chút ảo tưởng nào cho mình, anh đã ảo tưởng năm năm, không muốn tiếp tục mê mang nữa, anh cần khẳng định, cho nên anh không cho phép cô trốn tránh: “Nói cho tôi biết, có phải không, hử?”
“Anh đừng ép tôi!” Thẩm Dĩnh không thể nhịn nổi, thấp giọng kêu một tiếng: “Lục Hi, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy…”
“Là sự cố do cô và anh ta lập mưu, có đúng không?” Giọng anh khàn khàn hỏi cô, tất cả yếu ớt đều không thể che giấu: “Tại sao, nói cho tôi biết tại sao!?”
“Vì anh ép tôi!” Thẩm Dĩnh nhắm mắt ngẩng đầu hét lên, hét ra tất cả oán hận năm năm này: “Chuyện anh đồng ý với tôi anh không làm được, tự tiện quyết định nhận tội, anh có hỏi tôi đồng ý hay không! Anh tin tưởng Giang Sở Tinh vô điều kiện, anh có hỏi cảm nhận của tôi không! Anh không hoài nghi tôi, nhưng anh cũng không hoài nghi hung thủ thật sự!”
Lục Hi bị cô nói sững sờ ở đó, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Nước mắt Thẩm Dĩnh xoay tròn trong khóe mắt, cô nuốt xuống sự chua xót trong cổ họng, giống như lại nhớ tới mình bất lực trong trại giam năm năm trước: “Tôi không dùng cách này rời đi thì làm thế nào? Ngồi tù hay tiếp tục chờ đợi trong vô vọng?”
“Tôi sẽ nghĩ cách.” Giọng anh căng như dây cung sắp đứt: “Tin tôi khó vậy sao…”
“Tôi chưa từng tin anh sao? Là anh phản bội lòng tin của tôi, anh không xứng.” Thẩm Dĩnh nhớ tới cảm giác lúc đó lên mang thai Thẩm Tiếu, đáy lòng lại lộp bộp: “Tôi đã đợi không nói nữa rồi, thật sự đợi không nổi nữa.”
“Cho nên cô lên kế hoạch tất cả, giả bộ chết, vì rời khỏi tôi, cho dù bỏ lại người thân bạn bè cũng không màng tới?” Lục Hi biết cô xem trọng Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh bao nhiêu, cũng chính vì biết mới có thể cảm nhận được cô quyết tâm rời khỏi mình thế nào.
Vì rời khỏi mình, cô cái gì cũng không cần.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!