CHƯƠNG 311 : ĐIỀU TRA CẢ NĂM NĂM.
Sáng sớm hôm sau Phùng Thanh đúng giờ có mặt ở ngoài cửa, anh ta cung kính đứng ngoài. Người trong phòng lập tức mở cửa ra, người đàn ông trên người chỉ khoác một bộ áo choàng tắm.
Phùng Thanh đem tài liệu của Mã Thiên Xích vừa thu thập được đưa cho Lục Hi: ”Tổng giám đốc, đây là tư liệu ngài bảo tôi tra.”
Lục Hi nhận lấy, không giống với trong tưởng tượng của anh, chỉ có hai tờ giấy mỏng manh, anh khẽ cau mày đọc lướt qua.
“Người đàn ông Mã Thiên Xích này trong quá trình điều tra chúng tôi phát hiện ra anh ta dường như có thể xóa dấu vết về sự tồn tại của mình, không có ghi chép nào trước lúc anh ta tám tuổi, cha mẹ ly hôn, anh ta theo mẹ. Cũng không biết vì sao anh ta lại sang Anh. Anh ta đã làm việc ở chợ đen, còn cụ thể làm gì thì không biết, nhưng ghi chép từ vài hồ sơ bệnh án của anh ta có thể thấy anh ta sống không được tốt lắm, lần nào cũng cận kề cái chết mới được đưa đi điều trị, có đến vai lần nhận thông báo bệnh tình nguy kịch.”
Lục Hi nhìn biên bản chữa bệnh, xác thực như lời Phùng Thiên Triết nói, tuy rằng không thường xuyên nhưng lần nào đi cũng rất nặng. Đều là bị một vài loại khí cụ cùn đánh cho bị thương, rõ ràng không đơn giản chỉ là trùng hợp.
”Tên Mã Thiên Xích này chắc là lúc đó đã thực hiện một số giao dịch và buôn bán bất hợp pháp trên thị trường chợ đen, nhưng anh ta không có tên tuổi, chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Thay đổi thực sự là khi anh ta 20 tuổi. Năm đó, thị trường chợ đen bị xáo trộn, anh ta theo một kẻ có tiếng trong giới hắc đạo Anh về đây. Kể từ đó, anh ta bắt đầu tiếp quản công việc của người này, phần lớn đều không phải là hoạt động hợp pháp. Cho đến khi người đàn ông kia chết, khối tài sản khổng lồ rơi vào tay của Mã Thiên Xích, anh ta rửa tay gác kiếm rồi bắt đầu đi xoay vốn. Cũng được con là người trẻ có tài, những năm gần đây đã tẩy trắng không ít, nhưng ngọn nguồn vẫn chưa sạch sẽ nên vẫn không thoát nổi bị điều tra. ” Phùng Thanh đứng bên cạnh kể lại cho Lục Hi, thực ra lúc cầm phần tư liệu này anh ta có chút kinh ngạc, nhưng không phải là kinh ngạc thân phận của Mã Thiên Xích, mà là Thẩm Dĩnh sao lại có thể ở cùng với một người như vậy, lại còn yên ổn vô sự nhiều năm như thế.
Sắc mặt của Lục Hi không nhìn ra anh đang nghĩ gì: ”Anh ta ở cùng với Thẩm Dĩnh?”
Nói đến vẫn đề này…
Phùng Thanh khó xử mở miệng: ”Vâng.”
Còn về số lần gặp mặt của bọn họ thì không thể tra ra được, chỉ có thể dựa vào tình hình hiện tại thì chính xác là như vậy.
Ở với nhau thì chứng tỏ điều gì? Thế giới của người trưởng thành vẫn luôn phức tạp. Lục Hi lúc này có chọn tin tưởng Thẩm Dĩnh cũng tránh không được mà bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh.
Bọn họ xa nhau năm năm, trong năm năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện.
”Còn có, thân phận cô Thẩm ở Anh là Suran, Mã Thiên Xích đã đặt nó cho cô ấy.”
Nghe thế Lục Hi cau mày, nếu nói như vậy, vậy chỉ có thế chứng minh họ đã quen nhau trước khi sang Anh, cũng có thể là lúc ở thành phố J, thậm chí là đã liên lạc từ trước rồi.
Trong lòng Lục Hi dường như đã thông suốt, đột nhiên hiểu ra, có lẽ năm năm trước sự cố kia và việc Thẩm Dĩnh rời đi không phải là trùng hợp, mà là có kẻ nhúng tay vào!
Anh không khỏi bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Sao lại thế được, sao cô ấy lại cố ý dùng cách tàn nhẫn này để rời xa anh, sao có thể buông bỏ hết mọi thứ mà đi suốt 5 năm như vậy, Thẩm Dĩnh từ nhỏ trong mắt anh đã là một người thông minh, hiền lành, hiểu chuyện… sao lại…
Lục Hi càng nghĩ thân thể càng trở nên lạnh lẽo, sắc mặt của anh càng thêm khó coi, cả người đều toát ra một hơi thở lạnh lùng.
Phùng Thanh gọi một tiếng: ”Tổng giám đốc Lục?”
Anh lấy lại tinh thần, thu lại vẻ lạnh lùng, nhưng mây đen trong đôi mắt vẫn chưa tan biến, có một vài chuyện, trước kia không nghĩ đến là bởi vì không có tâm tư nghĩ đến, hiện tải phải điều tra lại một lần nữa.
Phùng Thiên Triết lập tức đưa bộ tây trang cầm trên tay cho anh: ”Tổng giám đốc Lục, ngài thay đi.”
Lục Hi đáp lại, thanh âm có chút khàn khàn: ”Ừ”
Mười phút sau, người đàn ông bước ra khỏi phòng thay đồ, áo sơ mi trắng, cà vạt đen, quần âu màu xanh sẫm và một đôi giày da Anh đầu vuông. Anh vừa đi vừa cài cúc bên cổ tay áo, hành động, cử chỉ đều toát ra vẻ mạnh mẽ, không thể không làm cho người ta chú ý đến.
Dường như chẳng có gì uy hiếp được anh, nếu trước khi gặp Thẩm Dĩnh, Phùng Thanh cũng sẽ tin đây là thật, nhưng gặp rồi mới biết người đàn ông này còn có một mặt mềm yếu như vậy.
Phùng Thiên Thiết đặt bữa sáng trong tay lên bàn: ”Tổng giám đốc Lục, ngài ăn một chút đi.”
Ở đây không có nhà hàng, cũng không phục vũ bữa sáng, hôm nay trước khi đi hắn đã cố ý mua 1 phần brunch từ nhà hàng hắn hay lui tới mang qua đây.
Lục Hi nhìn qua phần cơm được đóng gói sạch sẽ kia, thực ra cũng chẳng có khẩu vị gì, nhưng vẫn kéo ghế ngồi xuống, mở túi đồ ăn ra.
Món salad rất thanh đạm, anh gắp một miếng, lo lắng trong đầu cũng tan biến đi phần nào.
Anh ăn rất nhanh nhưng động tác lại rất tao nhã, thanh lịch. Mỗi bước đều như được thiết kế sẵn.
Lục Hi ăn xong, dùng khăn lau khóe miệng sau đó đứng dậy nhìn Phùng Thanh ở bên cạnh: ”Không cần quan tâm đến chuyện ăn uống của tôi đâu, tôi cũng chưa đến mức ngã xuống.”
Đối với tính cách trợ lí nhà mình, Lục Hi hiểu rõ, làm việc với nhau 3 năm hắn rất ít khi mua bữa sáng cho anh, chắc là chuyện tối hôm qua kích thích đến hắn.
Một người ngoài nghe câu không phải là con người, nhưng Phùng Thanh lại hiểu anh chỉ không hi vọng bản thân quá mức lo lắng, sợ ảnh hưởng đến tinh thần, cũng là vì muốn tốt cho anh.
Loại ăn ý này không phải là một sớm một chiều mà có được, mà là dùng ba năm tín nhiệm để đổi lấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!