Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

100 Cách Cưng Vợ

CHƯƠNG 306: DĨNH DĨNH, CHO ANH

Cả người của Thẩm Dĩnh không ngừng run rẩy, cô liều mạng đè xuống bối rối trong lòng, cố gắng để cho mình bình tĩnh. Cô biết nếu như dùng cứng đối cứng với người đàn ông này, mình cũng không chiếm được kết quả tốt gì.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không nói gì cả, trong không khí mang đến cảm giác cực kỳ áp lực.

Thẩm Dĩnh hít một hơi thật sâu, lúc mở miệng, trong giọng nói đã có ý tứ cầu xin: “Để cho tôi đi đi.”

“Để em đi, sau đó thì sao?” Anh đứng dậy, bước từng bước một đến gần phía cô, cho đến khi bước chân trầm ổn dừng bên cạnh chân cô: “Cho em cơ hội rời xa anh một lần nữa?”

“Tôi trốn cũng không thoát.” Môi Thẩm Dĩnh đắng chát, ánh mắt rưng rưng ngửa đầu nhìn anh: “Dựa vào bản lĩnh của anh, anh sẽ không để cho tôi trốn thoát được, không phải sao?”

“Không sai, cho nên đừng làm ra bất cứ động tác chống đối vô vị nào nữa.” Anh không muốn làm tổn thương cô, một chút cũng không muốn. Thế nhưng phản ứng hiện tại của cô giống như đã quên mất dáng vẻ của anh, trong lòng của anh phát hoảng.

“Lục Hi, tôi không biết nên phải đối mặt với anh như thế nào, tôi cần cần nhìn lại tình cảm của mình một chút…”

“Tại sao lại không biết?” Anh lại xích lại phía trước mấy bước nữa, đưa tay nâng cái cằm trắng nõn của cô lên: “Bởi vì người bạn trai kia của em, còn bởi vì thời gian trôi qua năm năm, em đã quên mất anh đi rồi hả, hả?”

Sao có thể quên được.

Đáy lòng Thẩm Dĩnh nhịn không được tự chế nhạo, đôi mắt nhẹ nhàng chớp hai cái, ngoài miệng lại cậy mạnh: “Năm năm thật sự là quá dài.”

Lục Hi nghe cô nói như vậy thì nheo mắt lại, ánh mắt của anh sâu hun hút nhìn cô, còn cô lại nhìn bóng đêm phía sau lưng anh.

“Cho nên em không còn yêu anh nữa?” Anh trầm giọng gầm nhẹ: “Thẩm Dĩnh, nhìn anh đi.”

Thẩm Dĩnh bị anh làm cho không còn đường lui, cô cho rằng chỉ cần lập trường của mình kiên định, người đàn ông này sẽ lùi một bước. Cho nên cô gân cổ, siết chặt hai tay nói với anh: “Đúng, tôi không còn yêu anh nữa, tôi đã yêu người khác rồi.”

Câu nói này đã thành công đánh tan tia lý trí cuối cùng của Lục Hi, ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn chằm chằm vào cô, giống như sự chết chóc nơi địa ngục, bên trong phát ra sự lạnh lùng: “Anh đã đợi em năm năm, không phải đợi em yêu người khác.”

Nói xong, không đợi cô kịp có phản ứng nào, đôi tay tràn ngập tức giận kia lôi quần áo trên người cô ra. Vải vóc của bộ lễ phục trong nháy mắt bị xé thành một vết rách, hạt châu được đính trên quần áo bắn lên cằm của cô, lưu lại một dấu vết đỏ.

Đàn ông đã bắt đầu dùng sức lực thì sao phụ nữ có chỗ phản kháng được, Thẩm Dĩnh không kịp giãy dụa, cô bị đôi tay to lớn chụp lấy bả vai và xoay người cô lại, tay của cô bị kéo ra sau lưng. Lúc này cô đang quay mặt vào tường, không thể nhìn thấy gương mặt của người đàn ông ở phía sau, cô đã trở nên sợ hãi hơn: “Lục Hi, anh muốn làm gì vậy, anh bình tĩnh chút đi.”

Người đàn ông cắn răng: “Anh đã đợi em năm năm rồi, tìm em năm năm, em lại nói với anh là em đã yêu người khác, cái này so với cực hình địa ngục còn khiến anh khó chịu hơn. Em đã không thèm suy nghĩ cho anh, vậy anh cũng không cần phải tiếp tục nhẫn nhịn nữa.”

Bộ lễ phục trượt xuống đến bên hông, nửa người trên của cô chỉ còn miếng dán ngực dán trên thân thể, nửa thân trên của cô cơ hồ trần như nhộng. Bàn tay nóng rực của người đàn ông thuận theo tấm lưng bóng loáng của cô dao động đến bên hông, eo của cô vốn rất nhỏ, không đủ một nắm tay, da thịt trắng nõn cùng với bàn tay màu lúa mì của anh tạo thành sự so sánh mãnh liệt, đặt vào trong mắt người khác cũng phát nóng.

Anh gặm cắn cái cổ trắng nõn và vành tai của cô ở sau lưng, thân thể đã cấm dục năm năm liều mạng phát ra khao khác đối với cô.

Xúc cảm ướt át kia khiến thân thể Thẩm Dĩnh run lên bần bật, năm năm nay, cô không hề sinh hoạt và phương diện này, ngoài miệng thì lại nói lời tổn thương lẫn nhau, nhưng thân thể lại nhớ đến cảm giác mà anh mang lại cho mình. Một tiếng “ưm” thiếu chút nữa xông ra khỏi yết hầu cô cô, cô gắt gao cắn môi nhịn xuống, sau đó dùng sức lực không đủ mà quát khẽ: “Thả tôi ra, nếu như anh có nhu cầu thì anh đi tìm những người phụ nữ khác đi, dựa vào cái gì mà năm năm qua xuất hiện một lần liền khinh rẻ tôi, tôi không muốn…”

“Dựa vào anh là người đàn ông của em.” Hô hấp nóng bỏng phun ra toàn bộ tại cổ của cô, nay đã được chạm vào thân thể ngày đêm ảo tưởng, dục vọng giống như được khoét một cái miệng lớn, làm sao cũng không thể thu lại được.

Anh quá khát vọng cô, muốn chiếm được cô, trong đầu đều là gò má đỏ thắm của cô và thân thể mê người, cử chỉ của anh càng điên cuồng hơn.

Lòng bàn tay to lớn có lực tiến đến trước ngực cô, kéo miếng dán ngực bằng silicon ra…

Đầu tiên là mát lạnh, sau đó càng thêm nóng rực, Thẩm Dĩnh vội vàng không kịp chuẩn bị thấp giọng kêu lên một tiếng: “A!”

Giọng nói của người phụ nữ sống như được mật ong tẩm qua, không mang theo khí thế bén nhọn lúc nãy, âm thanh run rẩy mềm mại. Lục Hi nghe được tiếng rên khẽ này, máu nóng toàn thân xông lên đến trên đầu.

“Dĩnh Dĩnh, cho anh, cho anh có được không?” Sự tự chủ mà anh vẫn lấy làm kiêu ngạo đã hóa thành bọt biển từ khi gặp gỡ cô.

Thẩm Dĩnh rõ ràng cảm nhận được sự biến hóa của người đàn ông, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, không phải là cô không có cảm giác, chỉ là lúc này không giống với ngày xưa nữa. Nếu như cô cứ tùy tiện mà hãm sâu như vậy, vậy kiên trì trong năm năm qua đều biến thành trò cười rồi.

Hàm răng Thẩm Dĩnh cắn chặt, dốc hết sức lực né tránh bàn tay của anh, không cho anh chạm vào mình: “Lục Hi, anh làm như vậy, tôi chỉ cảm thấy mình rẻ tiền đê tiện.”

“Không.” Anh không chút do dự nào mà đánh gãy lời tự coi thường mình của cô: “Là do chính em nghĩ em rẻ tiền, đối với anh mà nói, từ đầu đến cuối em đều là người phụ nữ của anh. Anh không biết sống chết của em, lại không có tin tức, anh cứ như vậy mà sống sót đợi em năm năm, mặc kệ người khác nói thế nào, anh đều luôn tin tưởng em vẫn còn sống, cho dù anh biết có lẽ chờ đợi như vậy cũng không có chút sức mạnh nào…nếu như em nói em rẻ tiền, vậy thì anh đây được tính là cái gì?”

Thẩm Dĩnh rơi nước mắt lắc đầu, trái tim đã bị anh làm loạn: “Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, rất nhiều chuyện đã không thể trở lại như lúc ban đầu, bây giờ nói những lời này thì có lợi ích gì? Buông tha cho tôi đi, cũng buông tha cho chính anh, chúng ta không thể quay đầu lại được nữa.” Cô nghẹn ngào, gần như một câu nói cũng không nói được đầy đủ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!