CHƯƠNG 305: SAO EM LẠI NHẪN TÂM NHƯ VẬY
Thẩm Dĩnh nhìn tổn thương nơi đáy mắt anh, nhưng tức giận đã bốc lên đầu, lại đang cực kỳ khẩn trương, căn bản cũng không để ý tới cái khác: “Anh không hạ lưu thì bây giờ Đè lên người tôi làm cái gì? Tôi nói là tôi có bạn trai rồi, anh không nghe thấy hả…ưm.”
Lời còn chưa nói dứt, cánh môi đã nhận phải một trận đau đớn, nụ hôn mang theo sự tức giận áp xuống, anh hung hăng cạy cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Hai tay của Thẩm Dĩnh đã bị khống chế, cả người như con cá đang nằm trên thớt, trừ bỏ bị động tiếp nhận cũng không có cách nào khác. Cô chỉ có thể không ngừng xoay trái xoay phải tránh né nụ hôn của anh: “Thả, thả tôi ra, khốn nạn!”
Cô càng giãy dụa lợi hại hơn, Lục Hi càng muốn cô ngoan ngoãn lại, bắt đầu chỉ là không muốn nghe cái miệng nhỏ nhắn này nói ra lời gây tổn thương người khác, thế nhưng thật sự đã hôn rồi thì anh lại có chút không kiềm lòng nổi mà mất khống chế.
Năm năm qua, anh cũng đã đi tìm những người phụ nữ khác, cũng không nghĩ tới phải chấp nhận một cuộc tình mới. Nhưng tóm lại anh vẫn là một người đàn ông bình thường, thanh tâm quả dục sống suốt năm năm, lúc này chỉ hôn cũng làm anh nổi lên phản ứng.
Nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông dọc từ cằm xuống đến cổ và xương quai xanh của cô, trên da thịt trắng nõn như tuyết trắng lưu lại từng cái từng cái dấu vết màu đỏ sẫm, hơi thở nam tính mãnh liệt sắp bao phủ lấy cô.
Bộ lễ phục nhỏ trên người cô vì vặn vẹo lung tung đã trượt xuống một mảng lớn, mép váy kẹp ở giữa ngực hai người, hơi buông lỏng một chút thì sẽ lộ ra.
Thẩm Dĩnh cũng không dám động đậy, thật sự sợ anh sẽ làm ra chuyện gì, đó thân thể run rẩy lên hồi. Nhưng ngoại trừ sợ hãi, trong thân thể lại bị sự đụng chạm của anh mà sinh ra cảm giác khác thường, nó là thứ chân chính sỉ nhục cô, cô không có cách nào đối mặt được.
Cô rất rõ ràng đây là cái gì, cũng chính vì vậy nên mới khinh thường mình.
Thời gian đã trôi qua năm năm, mày cứ đói khác như vậy sao Thẩm Dĩnh? Cho dù là nụ hôn và đụng chạm ép buộc của người đàn ông này, mày cũng có cảm giác hả?
Nước mắt to như hạt đậu lăn theo gương mặt rơi xuống giường, gương mặt lớn chừng bàn tay viết đầy sợ hãi: “Không muốn, Lục Hi, cầu xin anh, tôi không muốn như vậy…”
“Nếu đã không muốn đến thế, vậy thì muốn ai? Người bạn trai trong miệng em à?” Bởi vì là cô nên trong lòng anh tức giận không chịu nổi, bởi vì gần gũi với cô nên thân thể của anh trướng đến phát đau.
Nhưng tất cả những thứ này đều không bằng giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của cô. Thấy cô khóc, Lục Hi còn có tâm trạng nào cưỡng chế tiếp tục nữa.
Cũng chỉ nhờ vào cái miệng cho hả giận thôi.
“Anh đứng lên, khốn nạn!” Thẩm Dĩnh nghẹn ngào nuốt tiếng khóc vào trong, híp mắt lại, trên lông mi đều là nước mắt trong suốt.
Lục Hi nhìn mà thấy chướng mắt, đưa tay thay cô gạt nhẹ giọt nước mắt, lực tay không khống chế được, mí mắt bị anh xoa đỏ lên một mảnh: “Tôi là tên khốn nạn, là tên khốn nạn của một mình em.”
“Mới không phải, năm năm trước đã không phải rồi.” Cô sụp đổ rống to, bức tường vững chắc dùng thời gian năm năm trời xây được đã bị mấy câu nói tùy tiện của anh đánh vỡ.
Ánh mắt của người đàn ông ảm đạm, trong đôi mắt đen như thạch nhiễm lên ánh sáng tình dục, trong lòng coi lại đau đớn: “Em có biết trong giây phút này khi nhìn thấy em, anh đang suy nghĩ cái gì không?”
“Tôi không biết, tôi cũng không muốn biết.” Nếu như có thể, hiện tại cô nhất định sẽ che lỗ tai của mình lại.
Lục Hi đối với sự kháng cự của cô cũng không thèm để ý chút nào, tự mình cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Anh đang nhớ đến lúc chúng ta mới quen không lâu, anh đã thay em thay bộ lễ phục kia, em cũng như thế này ở trước mặt anh, làn ra rất trắng, xương quai xanh cũng xinh đẹp…”
“Anh đừng nói nữa.” Hai mắt Thẩm Dĩnh đỏ bừng, lại nhớ đến những thứ này một lần nữa, cô khó xử lại nhịn không được mà hãm sâu vào trong đó, tinh thần tra tấn như thế này khiến cô không chịu nổi: “Tất cả những chuyện trước kia tôi đều quên hết rồi, bây giờ người trước mắt anh chính là Suran, không phải là Thẩm Dĩnh.”
Bàn tay đang cầm cổ tay của cô đột nhiên dùng sức, anh lại hôn cô một lần nữa, trừng phạt cô đã không nhớ rõ. Lục Hi giống như là một đứa trẻ cực kỳ sợ hãi mất đi thứ gì đó, muốn dùng phương thức này để xác nhận sự tồn tại của cô.
Năm năm, một nghìn tám trăm hai mươi lăm ngày, bốn mươi ba ngàn tám trăm giờ, anh luôn luôn sợ hãi sẽ mất đi cô, cho nên giờ phút nào cũng sống trong sự bất an sợ mất đi cô. Nhìn anh có vẻ như rất kiên cường, nhưng nội tâm đã sớm trống rỗng, căn bản cũng không biết cái gì gọi là cảm giác an toàn.
Chỉ có hôn như vậy mới có thể đảm bảo cho anh rằng cô thật sự đang tồn tại.
“Sao em có thể nhẫn tâm như vậy chứ, sao có thể bỏ lại anh mà đi suốt năm năm…” Anh thấp giọng thì thầm, giọng nói vì kích động mà thay đổi: “Lúc anh biết được em đang mang thai, cả trái tim của anh cũng ngừng đập, anh hối hận không thôi, không có cách nào nên luôn giận em không nói với anh. Dĩnh Dĩnh, em có biết anh đã sống trong giày vò như thế nào không? Anh tìm không thấy em, tất cả mọi người đều khuyên anh buông tay đi, nhưng sao anh lại có tư cách buông tay được. Là anh đã đánh mất em, anh phải tìm em trở về, nếu như tìm không được thì anh sẽ chết cùng với em…”
Anh cúi đầu tựa vào cổ của cô, rất nhanh giữa cổ liền có chất lỏng ấm áp rơi xuống, rơi từng chút từng chút trên vai của cô, đó là những giọt nước mắt chưa từng xuất hiện trên người đàn ông này.
Thẩm Dĩnh hốt hoảng, đã từng vô số ngày đêm đều tỉnh lại và thiếp đi trong lòng ngực này, cái ôm ấm áp này luôn khiến cho người ta sinh ra rất nhiều ảo giác, khiến cô không biết làm sao cứ trầm luân trong đó.
“Đứa bé kia…” Giọng nói của anh khàn khàn, nói đến một nửa lại dừng lại, làm sao cũng nói không được.
Trong lúc Thẩm Dĩnh không hiểu, hai tay của người đàn ông bỗng nhiên từ sau lưng của cô chuyển đến vạt áo, hơi dùng sức một chút, dây kéo bên hông của cô đã bị kéo ra, lòng bàn tay to lớn chạm vào làn da của cô. Bàn tay đang xoa xoa ở eo, khi sắp đến bụng, Thẩm Dĩnh đã hoảng sợ bừng tĩnh.
Cô giống như là con mèo bị đạp đuôi, kịch liệt phản kháng, trong nháy mắt hình thành một sức lực bộc phát cực mạnh, đẩy Lục Hi không có chút phòng bị nào ra.
Hai tay của cô đã được tự do, Thẩm Dĩnh cực kỳ hoảng sợ kéo dây kéo khóa kín kẽ lại một lần nữa. Lúc đó sinh Thẩm Tiếu nên vùng bụng đã lộ ra một vết sẹo không dài không ngắn, không tính là rõ ràng, nhưng chắc chắn có thể mò ra được. Nếu như bị anh chạm đến vết sẹo này, bằng sự thông minh của anh, anh chắc chắn có thể đoán đúng, lúc đó mới thật sự khó xử.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!