CHƯƠNG 291: ĐẾN NGỒI BÊN CẠNH TÔI
Sau khi sinh con, cuộc sống của Thẩm Dĩnh bắt đầu trở nên có quy luật hơn, ở một đất nước xa lạ, cô cũng bắt đầu phấn đấu tìm chỗ đứng cho bản thân.
Hay mà trước đây cô từng du học ở Toronto, vì thế trình độ tiếng Anh coi như không tệ, có thể giao tiếp bình thường, khẩu âm cũng không quá nặng.
Nhưng đây không phải chuyện đơn giản, cô biết mình còn thiếu sót nhiều thứ cho nên dưới sự giúp đỡ của Mã Thiên Xích, cô đã chọn đi học tiếp, vẫn là chuyên ngành pháp luật.
Bốn mùa luân phiên xoay chuyển, Thẩm Dĩnh vừa chăm sóc Thẩm Tiếu vừa lo việc học, thỉnh thoảng cuối tuần Mã Thiên Xích sẽ đến, cô còn phải phục vụ đồ ăn quần áo của người đàn ông đó, có thời gian cô sẽ làm kiếm việc gì đó làm, cuộc sống cứ bận rộn như thế, ngược lại cũng không nhớ những chuyện đã trải qua nữa.
Sau một năm học tập, Thẩm Dĩnh đã thành thạo ngôn ngữ nơi này, đối với pháp luật của quốc gia này cũng càng hiểu sâu một tầng.
Sau khi thuận lợi lấy được chứng chỉ thì vào thực tập ở một công ty luật không tồi.
Cho dù ở Anh có cái nhìn không tốt về những người da màu, nhưng Thẩm Dĩnh vẫn rất kiên trì, làm những việc vặt mỗi ngày, bưng trà rót nước, dọn dẹp vệ sinh, sau cùng có thể nhận được ít văn kiện.
Cô dùng hành động của chính mình chứng minh, cô không phải một người vô dụng.
Thẩm Dĩnh đã làm ở công ty này được hai năm, cô từ người thực tập trở thành nhân viên chính thức, từ nhân viên bình thường trở thành luật sư được săn đón, cô đã thắng được rất nhiều vụ kiện, giúp được rất nhiều người, mặc kệ vụ án có khó có khổ đến đâu, cô chưa từng từ bỏ, cô nhận được sự thừa nhận của đồng nghiệp, lương cũng ngày càng cao.
Thế nhưng vào chính lúc này, Thẩm Dĩnh lại đưa đơn từ chức.
Cấp trên của cô là một người đàn ông da trắng cao gần 1m9, khi nói những điều đó, động tác tay chân cực kỳ nhiều, tính khí của anh ta rất nóng, nhưng là người có tài năng cũng rất chân thật: “Suran, cô làm rất tốt, tôi không nghĩ cô có gì phải từ chức cả, nếu như bởi vì vấn đề tiền lương thì chúng ta có thể bàn.”
Thẩm Dĩnh mỉm cười lắc đầu: “Ken, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi có kế hoạch của mình, hy vọng anh có thể hiểu.”
Ken quay người nhìn về tấm rèm cửa đằng sau, hai tay túm tóc một cách khó chịu: “Tại sao cô nhất định muốn đi, tôi rất tán thưởng tài năng của cô, hy vọng cô có thể ở lại.”
“Tôi biết, tôi cũng rất tán thưởng anh, nhưng tôi có kế hoạch nghề nghiệp của riêng mình, rất xin lỗi không thể đồng ý với anh, có điều hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác.”
Thẩm Dĩnh thẳng thắn từ chối, trong hai năm qua, cô cũng đã tiết kiệm được một số tiền, mặc dù không tính là nhiều nhưng cũng có thể duy trì ăn uống một khoảng thời gian, cô bây giờ muốn theo đuổi giấc mơ của mình, thời gian hơn 3 năm ở Anh cũng nên có chút biến hóa rồi.
Ken cuối cùng vẫn không thể giữ cô lại, ngày cô đi, người đàn ông da trắng cao lớn đó đã đứng trước cửa văn phòng luật ôm cô đầy tiếc nuối: “Hy vọng cô sẽ phát triển tốt, thật lòng chúc phúc cho cô.”
Thẩm Dĩnh khẽ cười, ôm lại anh ta: “Cảm ơn, anh cũng vậy.”
Lúc đó, đằng sau bỗng truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng: “Mẹ, mẹ…”
Thẩm Dĩnh hơi ngây người, tìm nơi phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy một đứa bé đầu đội mũ len lông xù đang chạy tới chỗ cô, trên người đứa bé mặc một chiếc áo sơ mi chấm bi màu xanh nhạt, dưới là quần kaki và đôi giày phiên bản giới hạn, ai nhìn vào cũng thấy rất đáng yêu và xinh trai.
Trong tim của Thẩm Dĩnh như chảy một dòng nước ấm, cô khuỵu xuống đón lấy cậu bé: “Đừng chạy, cẩn thận ngã.”
Làm việc lâu như vậy, Thẩm Dĩnh chưa bao giờ dẫn con trai đến đơn vị, Ken nhìn thấy cậu nhóc thì hơi sững người: “Đây là?”
Thẩm Dĩnh nắm lấy tay của cậu bé, đứng lên: “Con trai của tôi, Thẩm Tiếu.”
“Thẩm Tiếu?” Phát âm của người ngoại quốc có chút khác biệt, nghe thì thấy có phần dễ thương, anh ta liền cúi xuống: “Hello, Thẩm Tiếu.”
Cậu bé cũng mỉm cười đáp lễ, dùng tiếng anh chào lại, đáng yêu đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Mã Thiên Xích vốn trong lòng không thoải mái khi người đàn ông ngoại quốc đó ôm cô, bèn thả Thẩm Tiếu ra gọi Thẩm Dĩnh mau chóng lên xe, không ngờ cậu bé lại đi nói chuyện với người ta.
Anh tháo kính râm vứt bên ghế phụ lái, mở cửa xe bước xuống, khi lên tiếng rõ ràng mang theo sự bực tức: “Còn chưa nói xong?”
Thẩm Dĩnh nhìn về phía anh, khi thấy quần áo anh mặc hôm nay thì hơi ngây ra, người này trước nay ăn mặc đều rất nghiêm túc, hôm nay lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, còn không có đeo cà vạt, khuya áo thứ hai còn mở ra lộ xương đòn gợi cảm, đôi chân dài miên man và có lực.
Dáng vẻ này… Là đi tiêu dao ở đâu về vậy?
Thẩm Dĩnh có chút ngạc nhiên, Mã Thiên Xích nhìn thấy biểu cảm trong mắt của cô, đưa tay vén tóc cho cô: “Vừa tắm sau chuyến công tác về thì đến đây.”
Hàm ý trong đó chính là không có thời gian sửa soạn cho bản thân.
Thẩm Dĩnh thấy tóc tai của anh có hơi rối, nói thế nào nhỉ, có chút rối cũng có chút… gợi cảm.
Cô gật đầu: “Cảm ơn anh đã đến đón tôi.”
“Cảm thấy ngại thì mau lên xe, tôi đã đợi rất lâu rồi.” Khi nói câu đó, anh đã liếc sang Ken, mặc dù ngôn ngữ không giống nhưng ánh mắt bất thiện đó đến kẻ ngốc cũng có thể cảm giác được.
Ken rất nhanh vỡ lẽ, liền bật cười hai tiếng: “Người anh em, tính chiếm hữu của anh quá mạnh rồi!”
Mã Thiên Xích căn bản không để ý ngươi đó nhìn mình như thế nào, mắt hơi híp lại, đưa tay khoác lên vai của Thẩm Dĩnh, vừa rồi Ken cùng cô ôm nhau, anh ở trong xe đã nhìn rất rõ, sớm đã không thoải mái.
Bình thường anh chạm vào thì cô tránh ra xa, người ngoài lại không sao cả?
Thẩm Dĩnh không biết làm như thế nào, chỉ có thể mỉm cười giới thiệu: “Cấp trên của tôi, Ken.”