CHƯƠNG 287: KHÔNG NHÌN THẤY TÔI, CÔ ẤY SẼ BUỒN BÃ LẮM
Giang Sở Tinh sợ hãi đến mức suýt nghẹn thở, cô ta dốc lòng ôm ghì lấy mắt cá chân của người đàn ông ấy: “Lục Hi, anh đừng nghe cô ta nói bậy, đúng là em từng muốn hãm hại Thẩm Dĩnh, nhưng em chưa còn chưa kịp hành động…”
Sắc mặt anh u ám đến đáng sợ, hệt như mưa gió bão bùng đột nhiên kéo đến trong đêm, rồi bĩnh tĩnh cất tiếng: “Bản ghi âm thì sao?”
“Bản ghi âm…” Giang Sở Tinh nằm rạp trên nền nhà trơn bóng, luống cuống dáo dáo nhìn khắp phía, ấp úng một hồi lâu vẫn không giải thích được lời nào.
Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, sự xuất hiện của Thiệu Mộng Giai nằm ngoài dự tính của cô ta, vốn dĩ cô ta không cần phải bận tâm nhiều đến như vậy, hiện giờ lại bị vạch trần bộ mặt thật trước mặt Lục Hi, đến lời nói dối cũng trở nên yếu ớt.
Cô ta không biết phải nói gì, bởi vì tất cả đều là sự thật, bày ra rõ ràng trước mắt.
“Trương Lan Trình bị cô hại chết.” Chút tình cảm cuối cùng Lục Hi dành cho cô ta cũng đã biến mất, sự hối hận, đau xót, tức giận của anh đều xuất phát cơn áy náy và cảm giác mắc nợ của anh với Thẩm Dĩnh.
“Không phải đâu, em…” Giang Sở Tinh biết mình không thể thừa nhận, bèn kiên trì biện giải.
Người đàn ông ấy nhếch môi, trông anh giống hệt như tu – la dưới địa ngục: “Cô biết rằng một khi tôi bắt tay vào điều tra, thì không có gì có thể giấu giếm tôi được cả.”
“Không phải như vậy đâu, anh Lục Hi, anh nghe em giải thích đi, em cũng không muốn làm vậy, em có nỗi khổ trong lòng…” Nước mắt Giang Sở Tinh tuôn rơi lã chã như có ai bật công tắc, nhưng vẫn không khiến cho người đàn ông bên cạnh mảy may dao động.
Anh đã không còn bất cứ cảm giác nào với cô ta nữa, cô ta còn không bằng một người xa lạ.
Người con gái mà anh yêu thương bị cô ta hại chết, chút tình cũ và bao dung anh dành cho cô ta đã biến thành sự bao che cho hung thủ, vừa nghĩ đến đây, trái tim anh muốn vụn vỡ cả.
Anh rút ngay chân mình ra khỏi tay cô ta, rồi cúi người tóm lấy áo Giang Sở Tinh, kéo cô ta lên khỏi mặt đất, nhìn cô ta với ánh mắt vằn vện đỏ, gằn từng câu từng chữ: “Cô ép chết Thẩm Dĩnh, bây giờ lại muốn thay thế cô ấy, tại tôi dung túng cho cô quá mức nên cô mới dám láo xược, giở thủ đoạn trước mặt tôi, hiện giờ cô ấy xảy ra chuyện, cô nghĩ tôi sẽ để cô sống yên lành à?”
Trước đây anh che chở cho cô ta bao nhiêu thì bây giờ lại căm thù bấy nhiêu.
Cô ta là hạng người thâm độc nhất, không biết kể từ lúc nào mà cô ta đã lợi dụng tình thương anh dành cho cô ta, lợi dụng sự áy náy của anh với nhà họ Giang.
Vải vóc thít chặt vào cổ Giang Sở Tinh, làm cô ta đau đớn, cô ta kinh hãi nhìn người đàn ông tóm lấy áo mình, cảm thấy hoảng loạn vô cùng, bởi vậy mới nói năng bừa bãi: “Anh không thể đối xử với em như vậy được, anh đã hứa với ba em sẽ chăm sóc cho em cả đời, bây giờ anh nuốt lời không phải là có lỗi với ba em sao, vì anh nên bọn họ mới chết.”
“Tôi có lỗi với ba cô, nhưng không có lỗi với cô, những gì tôi dành cho cô trong hai năm nay, cùng với tính mệnh của Thẩm Dĩnh và đứa con trong bụng cô ấy đã đủ để đền bù cho cô rồi!” Lục Hi trừng muốn rách cả mí, vừa nghĩ đến việc vì một người phụ nữ ác độc này mà anh ép chết đứa con trong bụng Thẩm Dĩnh, bèn cảm thấy hối hận về chuyện năm ấy, nhưng bây giờ có hối hận cũng không còn tác dụng gì nữa.
Anh đau đớn, khinh bỉ chính mình, thầm trách móc bản thân sao không chịu tin tưởng ở cô, mọi việc đi đến bước đường này cũng có phần lỗi ở anh, anh hận sao mình không thể chết thay cô.
“Nói cho đến cùng, cuộc đời Thẩm Dĩnh cũng đáng thương thật, toàn tâm toàn ý yêu thương hai người đàn ông, nhưng không có ai trong số họ yêu cô ấy thật lòng.” Không biết Thiệu Mộng Giai nghĩ đến điều gì mà lại cất giọng trào phúng: “Chắc chẳng bao lâu nữa là lại gặp nhau ở dưới rồi.”
Thật ra lúc biết tin Thẩm Dĩnh xảy ra chuyện, Thiệu Mộng Giai hơi sững sờ, cô ta cứ nghĩ rằng mình đã khổ lắm rồi, ai ngờ Thẩm Dĩnh lại còn khổ hơn, sau khi so sánh với Thẩm Dĩnh, sự oán hận cô trong lòng cô ta vơi đi đôi ba phần, nhưng lại càng thấy căm thù Giang Sở Tinh hơn.
Cô ta với Thẩm Dĩnh cũng tính như đã quen biết từ lâu, phần lớn chuyện liên quan đến cô ấy, cô ta đều biết cả. Thẩm Dĩnh qua đời, cô ta cũng không đau lòng cho mấy, chỉ khe khẽ thở dài mà thôi.
Nửa cuộc đời bọn họ đều không đáng giá.
Vừa mới nói dứt câu, cánh cửa biệt thự lại được mở ra một lần nữa, người đi vào đầu tiên là Bùi Dục, sau lưng anh ta có thêm một người đàn ông săn chắc, cao ráo, mặc áo sơ mi đen.
Thiệu Mộng Giai đứng lặng tại chỗ, mắt khép hờ, không quay đầu nhìn lại cũng biết ý tứ của những người này.
Một giây sau, cánh tay và cần cổ của cô ta bị người khác chế ngự, cơ thể bị ép vào tường, gò má áp sát vách tường, hàm răng quẹt phải đôi môi biến dạng, làm rịn ra ít máu tươi.
Cô ta không hề phản kháng mà ngoan ngoãn để cho bọn họ trói mình lại, rồi dắt đi.
Bùi Dục nhìn Lục Hi túm lấy áo Giang Sở Tinh mà ngẩn người, trong ấn tượng của anh ta, trước giờ Lục Hi luôn dung túng cho người con gái này, chưa từng đỏ mặt hay nói nặng một câu nào, bây giơ anh lại ra tay…Bùi Dục hơi kinh ngạc.
“Anh Lục Hi, em đưa cô ta đi rồi đấy nhé.” Bùi Dục lên tiếng nhắc nhở.
“Đừng để cô ta tắt thở, còn giá trị lợi dụng.” Lúc Lục Hi nói câu này, anh vẫn nhìn chăm chú vào đôi mắt rơm rớm nước của Giang Sở Tinh, nhưng ánh mắt của anh lại làm trái tim cô ta run rẩy.
“Giá trị hả?” Bùi Dục tỏ vẻ không hiểu: “Cô ta còn giá trị gì?”
Đột nhiên Lục Hi buông tay, hất cô ta ra sau, ngoại trừ oán hận ra, ánh mắt anh không còn chút cảm xúc nào khác: “Giá trị làm chứng, hung thủ trong vụ án Thẩm Dĩnh không phải kẻ khác, mà là người trước mắt này.”
“Cái gì?” Bùi Dục cảm thấy kinh ngạc, không khỏi trừng mắt, bất ngờ nhìn người phụ nữ rúm ró trên mặt đất: “Là cô à?”
Từ lúc xảy ra chuyện cho đến ngày hôm nay, tất cả mọi người đều có tham dự, thấy Lục Hi và Thẩm Dĩnh trải qua nhiều khốn khó như vậy, cuối cùng vẫn không thể cứu vãn được gì.
Hôm nay lại nói…
Bùi Dục nhíu mày, sau khi cảm giác kinh ngạc qua đi bèn thấy vô cùng kinh tởm, có làm sao anh ta cũng không ngờ người hại chết Trương Lan Trình lại là người gần gũi với bà ấy nhất.
“Cô nói đúng, cái chết của ba mẹ có sự liên quan nhất định với tôi, tôi đã hứa với bọn họ sẽ chăm sóc chu đáo cho cô, nhưng người mà tôi đồng ý chăm sóc là một Giang Sở Tinh ngây thơ, hiểu chuyện, chứ không phải hung thủ giết người, cô thành ra như ngày hôm nay, tôi cũng có phần trách nhiệm, tại tôi đã dung dưỡng cho con quỷ trong người cô, bởi vậy chắc chắn tôi phải trừ bỏ cô.” Trông Lục Hi tựa như một vị quan tòa, đang cất tiếng tuyên án, tuyên bố những tội ác của cô ta: “Cô hại chết Thẩm Dĩnh, cả đời này tôi đều sẽ không tha thứ cho cô, ngày mai tôi sẽ cho người ném cô vào đồn cảm sát, còn những chuyện sau đó cứ xử lý theo pháp luật.”
“Đừng…Đừng mà…” Giang Sở Tinh vô cùng sợ hãi, cô ta biết anh đang nghiêm túc, nhìn thái độ của anh với Thẩm Dĩnh đã biết được ngay, cô ta vứt bỏ mọi tôn nghiêm, níu chặt lấy chân Lục Hi, khóc lóc xin tha: “anh Lục Hi, sức khỏe của em không tốt, anh làm vậy không phải là bảo em đi chết sao, trước đây anh kêu em ra nước ngoài điều trị, bây giờ em nghe lời anh có được không…”
“Đã trễ rồi…” Anh lạnh lùng từ chối, rồi né tránh sự đụng chạm của cô ta, vừa tức giận lại vừa đau buồn: “Thẩm Dĩnh và đứa trẻ đều chết vì cô, tôi cứu cô đồng nghĩa với việc tiếp tay hung thủ giết hại bọn họ.”