CHƯƠNG 275: SỢI DÂY SINH TỬ
Thẫm Dĩnh kinh ngạc nhìn một loạt hành động của anh ta, hoàn toàn không biết anh ta muốn làm gì: “Tôi không qua được! Anh còn ngồi xổm ở đó, tôi làm sao qua?!”
“Có thể, cô cho chân sang trước, qua một chút tôi sẽ tiếp tục ngồi thấp xuống.” Trong lời người đàn ông đã có gấp rút, biểu cảm không có chút thả lỏng: “Thời gian có hạn, cứ như vầy sẽ không kịp!”
“Nhưng mà…”
“Tốc độ xe hiện tại là 120km/h, theo tính toán, giữa đường về còn có một đường hầm, sau khi qua đường hầm là vị trí quanh núi, bên dưới có con sông vây quanh thành, uốn lượn xung quanh thành phố J, thông tới một nơi khác, mà chúng ta cần lái vào trong sông đó, trước khi xe rơi vào sông một giây, nhảy ra khỏi xe rời đi.” Người đàn ông nói cực nhanh, nhưng mỗi chữ đều rất rõ ràng.
Lái vào sông, nhảy khỏi xe.
Thẫm Dĩnh nghe vậy tim run rẩy, đều là người trần mắt thịt không ai có thể trái qua tra tấn như vậy, hơn nữa lỡ chậm một giây sẽ là táng thân trong sông.
Tim đập rất nhanh, tiếng tim đập lớn dường như muốn điếc tai, trong đầu cô nhanh chóng tính toán một chút tỉ lệ thành công…Quá thấp, đơn giản chính là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Thấy cô chậm chạp không chịu hành động, người đàn ông híp mắt nhìn cô: “Cô Thẩm, cô tin anh Mã sao?”
Tin sao?
Đái khái là tin đi, nếu không tin, bây giờ cô đang làm gì? Ngay giây phút anh ta hủy lưới sắt, thì đã không có đường quay lại rồi.
Thẫm Dĩnh hít sâu một hơi, mặc dù sự do dự và dao động trong đáy mắt còn chưa tản đi, nhưng cô lại bắt đầu di chuyển cơ thể mình theo chỉ thị của người đàn ông.
Trên chiếc xe di chuyển như bay, cô sang trái một chút, dời về phía ghế lái chính.
“Bây giờ giơ tay nắm chắc vô lăng, tôi sẽ ngồi xổm xuống, đường đi phía trên như cô nhìn thấy.” Người đàn ông nói xong thì không cho cô chút thời gian nào, trực tiếp giao vô lăng cho cô, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống.
Hai người chen ở cùng vị trí, người đàn ông đầu không nhỏ, cô tốn chút thời gian mới có thể kéo cả người sang, mặc dù Thẫm Dĩnh nắm phương hướng, nhưng chân ga không phải cô khống chế, luôn là người đàn ông đang nghĩ cách duy trì.
Nửa phút trôi qua, cửa đường hầm đen tối xuất hiện, bên trong sáng đèn vàng, Thẫm Dĩnh mồ hôi lạnh ướt lưng, thấp giọng nói: “Chúng ta lập tức phải vào đường hầm rồi!”
Thẫm Dĩnh cảm thấy sinh mệnh của mình đều đặt ở phút giây này, rất rõ ràng khi cô nói ra câu này, thân thể người đàn ông dưới chân cũng căng thẳng.
Chầm chậm, giọng nói trầm ổn của người đàn ông truyền tới: “Đừng hoảng.”
Thẫm Dĩnh không biết anh ta đang làm gì, chỉ là cảm thấy cánh tay người đàn ông dưới chân thường chạm vào chân cô, cô không dám nhúc nhích, thậm chí đầu cũng không dám cúi xuống, cả người cứng ngắc ngồi trên ghế lái.
Nhìn đường phía trước, cô hoảng loạn không ngừng nhắc nhở: “Chúng ta đã đi 1/3 đường hầm rồi, làm thế nào? Tôi bây giờ phải làm gì?”
Người đó ngẩng đầu nhìn cô, nặng nề mở miệng: “Tôi bây giờ đang chỉnh chân ga, như vậy đợi lát nữa không cần đạp chân ga, xe cũng có thể tự động lái về phía trước, còn có ống dẫn dầu của chiếc xe này, cần phải kéo ra.”
“Kéo ra?”
“Đúng, cho nên khi chiếc xe nào rơi vào trong sông sẽ nổ, chúng ta cần dùng thời gian chính xác nhất để tính toán lúc nào có thể nhảy khỏi xe.” Anh ta nói câu này giọng điệu rất nhạt, giống như đang nói hôm nay không được tới trễ.
Nhưng Thẫm Dĩnh nghe xong thì tim đập chân run, nổ?
Cô không nhịn được âm lượng quá cao, cảm xúc có chút khó khống chế: “Nếu xe nổ, chúng ta sẽ chết!”
Chính mình không phải tham sống sợ chết, mà là lo lắng cho đứa bé trong bụng.
Nhớ tới đứa bé, cô lại vội giải thích: “Tôi mang thai, anh biết không?”
Trước khi tới Mã Thiên Xích đã nói với anh tất cả tình trạng cá nhân cúa Thẫm Dĩnh, cho nên người đàn ông nghe thấy cô nói vậy cũng không ngoài ý muốn: “Tôi biết.”
Huyết sắc trên mặt Thẫm Dĩnh nhạt đi, cũng biết đây không phải trò đùa, phía sau sống chính là chết, họ đây giờ đang ở chỗ giao nhau mỏng manh: “Chúng ta không thể có bất kỳ sai lầm nào.”
Nhảy từ miệng đường hầm vào trong sông vây thành, cũng có một đoạn khoảng cách không nhỏ, huống chi là nhảy từ xe chạy tốc độ cao.
“Cô Thẩm yên tâm, cho dù tôi chết mười lần, cũng sẽ không để cô có chút sai lầm nào.” Nói xong câu này, người đàn ông đột nhiên bò dậy khỏi vị trí dưới chân, chen ngồi trên ghế lái cùng cô, lái xe về phía trước nhanh như ban nãy, nhưng hai người họ đều không ai đạp chân ga.
Tất cả đều chuẩn bị đầy đủ, chỉ thiếu cú nhảy cuối cùng, họ đều biết rõ, vì vậy bầu không khí cũng nhất thời căng thẳng.
“Anh Mã là người đáng tin cậy, tôi hi vọng cô có thể tin anh ấy.” Đến cuối cùng, anh ta vẫn bảo vệ Mã Thiên Xích.
Nghe vậy, Thẫm Dĩnh đầu tiên sững sờ một chút, lại không nhịn được nhẹ lên tiếng: “Tôi không tin anh ta thì thế nào, tôi đã giao hai tính mạng lên tay anh ta rồi.”
Cô và đứa bé đều ở trong ván cược hôm nay.
Nói xong câu này, hai người không ai nói nữa, thực ra ngẫm lại nếu Mã Thiên Xích thật sự muốn cô chết, căn bản không cần phí sức như vậy, hao phí thời gian thời gian, hao phí sức lực, mạo hiểm lớn như vậy, còn kéo theo tính mạng của thuộc hạ anh ta.
Người đàn ông đó muốn giết chết cô, đơn giản như trở bàn tay.
Mắt thấy ánh sáng phía trước ngày càng nhiều, Thẫm Dĩnh bất giác nín thở, sắp đến lối ra rồi.
Cô chỉ cảm thấy adrenaline tăng lên, hô hấp ngày càng nhanh, cũng ngày càng gấp, não dần dần có cảm giác thiếu oxi, tâm trạng căng thẳng cực độ.
Khi còn lại không tới một phần ba chặng đường, người đàn ông kéo cửa sổ xe xuống, theo quy định, đây là tuyệt đối không được phép.
Phía sau xe áp giải còn có một xe cảnh sát vũ trang, chịu trách nhiêm giám sát, nhìn thấy tốc độ xe không bình thường của họ, còn có tình trạng mở xuống cửa sổ xe, nhân viên cảnh sát dùng bộ đàm gọi anh ta: “Chú ý, kéo cửa sổ xe lên.”
Nghe giọng nói trầm ổn đó, sắc mặt người đàn ông không thay đổi, không chớp mắt nhìn chằm chằm đường phía trước.
Cả người Thẫm Dĩnh đều bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, cô giờ tay che bụng, giống như như vậy bảo bảo có thể an toàn một chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!