CHƯƠNG 205: KINH HỈ ANH CHUẨN BỊ
Sau khi Giang Sở Tinh ngắt điện thoại liền lên tầng trở về phòng mình, cô ta trái chờ phải trờ, trong lòng tràn đầy mong chờ Lục Hi về nhà, vì sao lại chờ? Bởi vì cô ta chắc chắn Lục Hi sẽ trở về, trước kia mỗi lần cô ta làm như vậy, anh đều sẽ khẩn trương mà trở lại bên người cô ta, lần này nhất định cũng sẽ như vậy.
Cứ như vậy ngồi yên ở trên giường không biết qua bao lâu, tận đến khi trong sân truyền đến tiếng ô tô tắt máy, Giang Sở Tinh lập tức đi dép lê lao ra khỏi phòng.
Bước nhanh đi đến góc cầu thang lên tầng hai, vừa lúc cánh cửa biệt thự được thím Lý mở ra, một bóng người màu đen bước vào, tầm mắt vô cùng chờ mong ngay khi chạm vào người tới, nháy mắt trở nên nguội lạnh.
Sao lại là Lý Vĩ?
Giang Sở Tinh nhíu mày thất vọng, vừa rồi trong lòng còn kích động nhảy nhót, giờ đây lại đâm nát lòng cô ta.
“Sao anh lại tới đây?”
Lý Vĩ theo tiếng nhìn qua, ba bước cũng thành hai bước trực tiếp đi đến trước mặt cô, tầm mắt ở trên người cô nhìn tới nhìn lui vài lần, sau khi xác định cô không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra, giải thích nói: “Là ngài Lục bảo tôi tới.”
Giang Sở Tinh sửng sốt một chút, có chút không tin tưởng hỏi: “Lục… Hi?”
Lý Vĩ gật đầu: “Đúng.”
Mí mắt Giang Sở Tinh run lên vài cái, đôi mắt chầm chậm chuyển vòng, nghĩ tới vừa nãy mình còn chờ mong một cách nực cười, lại như tự giễu mà nở nụ cười, chưa từng nghĩ anh lại yên tâm giao mình cho người khác!
Giang Sở Tinh cắn chặt môi dưới, quanh thân ngưng tụ một cỗ oán khí thật lớn, không để ý tới sự quan tâm của Lý Vĩ, xoay người đi vào phòng, hung hăng đóng cửa lại.
Một tiếng “rầm”, cánh cửa đóng lại ngay trước mắt, Lý Vĩ suýt chút nữa bị đập vào mũi.
Anh lùi lại một bước, sau đó nâng tay lên gõ cửa phòng: “Sở… Cô Giang, cô mở cửa đi.”
“Cút!” Giang Sở Tinh hét lên một tiếng, sau đó không biết là đồ gì bị cô ném qua, đập lên ván cửa, vang lên tiếng “loảng xoảng loảng xoảng”.
Tất cả sự ẩn nhẫn, tất cả sự che giấu của cô ta đều ngay tại một khắc này mà sụp đổ, cô ta rất hận, hận Thẩm Dĩnh, cũng hận Lục Hi không coi trọng cô ta như vậy!
Lý Vĩ bị một tiếng “cút” này của cô mắng khiến trong lòng đau một chút, vốn tưởng rằng sự quan tâm mấy ngày qua sẽ khiến cô mở rộng cửa lòng với mình, không ngờ vẫn là không đủ, ở trong lòng cô mình vẫn như cũ, không là cái gì cả.
Thím Lý nghe được động tĩnh không khỏi lo lắng, tiến lên hỏi Lý Vĩ: “Nếu không vẫn nên nói với ngài Lục một chút.”
“Không cần.” Lý Vĩ biết Giang Sở Tinh nhất định không muốn để cho Lục Hi nhìn thấy bộ dạng cô lúc này, sau khi mở miệng phát hiện mình từ chối quá rõ ràng, lại uyển chuyển bổ sung câu: “Ngài Lục đang bận việc cũng không thể về, tôi ở bên cạnh chú ý là được.”
Thím Lý lúc này mới gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy.”
…
Bên kia, lúc Lục Hi xử lý xong chuyện rồi đi lên tầng đã là bốn mươi phút sau, Trịnh Tinh Cung lưu lại thu dọn mấy việc cuối cùng, anh nhanh chóng trở lại trong phòng, cô gái nhỏ bé nằm trên sô pha còn chưa ngủ.
Thẩm Dĩnh cầm di động trong tay, đang chơi một trò chơi nổi tiếng năm nay, luôn mắc kẹt không qua được ở cửa năm mươi, thấy Lục Hi tiến vào liền quấn quít lấy anh nhờ anh giúp mình qua cửa.
Lục Hi không lay chuyển được cô, cởi áo khoác và nơ xuống, lấy di động của cô qua, không bao lâu đã qua cửa này.
“Oa, anh thật lợi hại.” Lời khen của Thẩm Dĩnh phát ra từ nội tâm: “Em chơi hai ngày cũng chưa qua được, anh vừa chơi đã lập tức thành công.”
Lục Hi nhận được lời khen của cô, vừa buồn cười vừa tức giận, bình thường giảng nhiều nhất cho cô là về tri thức chuyên ngành pháp luật, cô không khen mình lấy một câu, nhưng chỉ một trò chơi lại làm cho cô kích động như vậy.
“Đầu còn choáng hay không?”
Thẩm Dĩnh lắc lắc: “Vẫn ổn, so với lúc nãy thì tốt hơn nhiều rồi.”
Giữa chừng cô đi nhà vệ sinh nhiều lần, rõ ràng có tác dụng.
“Đi tắm rồi lên giường đi ngủ, hửm?” Anh đưa tay vuốt trán cô, giọng nói trầm thấp lại ôn nhu, từng lời nói với cô tựa như lời tâm tình.
Thẩm Dĩnh nhìn anh như vậy, đôi mắt sáng quắc, lại cũng có chút nóng bỏng: “Lục Hi, lúc nãy em vừa nghĩ, chúng ta đã quen nhau được hơn sáu tháng rồi.”
Người đàn ông nhướn mày: “Mới sáu tháng?”
Thẩm Dĩnh sửa đúng cho anh: “Cái gì gọi là mới.”
“Anh cảm giác như anh đã quen em từ lâu lắm rồi.” Anh luôn có một loại lỗi giác đã ở bên cô rất lâu, giống như cô vốn dĩ vẫn luôn tồn tại trong cuộc sống của anh, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, quả thật mới có sáu tháng, anh khẽ cười một tiếng: “Có lẽ tiến triển lúc ban đầu có chút nhanh nên mới có loại cảm giác này.”
“…” Thẩm Dĩnh nắm tay lại đập anh: “Anh còn nói được, đều do anh ép buộc em.”
“Nếu anh không ép buộc em, có lẽ sẽ không có hiện tại.” Nghĩ đến mấy thứ như duyên phận này cũng thật sự kỳ diệu, khiến cho hai con người vốn bị kiềm chế, từ lần đầu tiên gặp mặt đã bùng cháy dữ dội tựa như củi khô bốc lửa.
“Sau này anh không được trêu chọc em trước mặt mọi người!” Thẩm Dĩnh nghĩ lại mà tức giận, hôm nay lúc trao thưởng, hành động kia của anh khiến cô suýt chút nữa chống đỡ không nổi.
Anh thuận theo đáp ứng, nhưng trong giọng điệu lại không có bao nhiêu thành ý: “Được, đáp ứng em.”
Thẩm Dĩnh cũng không so đo, nâng ngón tay chỉ vào lễ phục trên người mình, nở một nụ cười giảo hoạt: “Nhìn đẹp không, hôm nay sau khi em thay nó rất nhiều người đều khen em.”
“Đẹp.” Tầm mắt của Lục Hi có chút đăm chiêu dừng ở vị trí vai của cô, chỗ đó vừa hay thiết kế hở, loáng thoáng có thể nhìn thấy da thịt: “Bọn họ nhìn em khả năng còn có một nguyên nhân khác.”
Thẩm Dĩnh khó hiểu: “Cái gì?”
“Nơi này.” Anh nhẹ nhàng chạm lên một chút: “Có dấu hôn anh để lại đêm qua.”
“…”
WTF?!
Vừa nghe thấy câu này, Thẩm Dĩnh cũng tỉnh rượu hơn nửa, cô lập tức lăn ra khỏi ghế sô pha, vội vội vàng vàng đi vào phòng tắm, xoay người đưa lưng về phía gương, quả nhiên nhìn thấy một dấu hôn màu đỏ nhàn nhạt ở chỗ kia.
Trách không được người ta đều nhìn cô, thì ra… cũng không có không ai nhắc nhở cô, vị trí này, kích thước này… Liếc mắt một cái cũng biết là dấu hôn!
Cả người Thẩm Dĩnh đều như bị thoát lực dựa vào bức tường phía sau, gạch men sứ lạnh lẽo dán lên cơ thể, cô lại nóng vô cùng: “Xong rồi xong rồi, em tiêu rồi, em lại còn mặc như vậy lên bục nhận thưởng…”
Thẩm Dĩnh ngồi dưới đất, khóc không ra nước mắt, hối hận muốn bóp chết mình: “Làm sao bây giờ, chắc chắn mọi người đều nghĩ nhiều…”
“Người trưởng thành, cái này rất…” Hai chữ bình thường còn chưa kịp nói.
Ánh mắt của Thẩm Dĩnh đã giết qua: “Anh nhìn thấy nó từ khi nào?”
Lục Hi còn nghiêm túc trả lời: “Lúc anh trao thưởng cho em.”