CHƯƠNG 170: THẤY CẢNH CỞI QUẦN ÁO
“Ừm.” Lục Hi ra lệnh cho tài xế quay về Ngự Cảnh Viên.
Thẩm Dĩnh hơi ngạc nhiên: “Anh không đến công ty à?”
“Tạm thời không đi nữa, cứ chờ thêm hai ngày.”
“Công việc sẽ không bị trì hoãn chứ?” Anh đã nằm viện hơn một tuần lễ, ngoại trừ ba ngày đầu thì Trịnh Tinh Cung không đến, còn những ngày sau đó thì ngày nào cũng có mặt. Lần nào báo cáo công việc cũng tốn rất nhiều thời gian, có lúc kéo dài cả một buổi sáng.
“Không sao cả, có thể chủ trì cuộc họp ở nhà mà, không trì hoãn công việc đâu.” Khó lắm anh mới có thời gian nghỉ ngơi như vậy, lại vừa mới làm hòa với Thẩm Dĩnh, đưa sự tồn tại của Giang Sở Tinh ra ánh sáng, trong lòng anh nhẹ nhõm không ít, anh muốn thời thời khắc khắc đều dính lấy cô, đền bù khoảng thời gian lúc trước đã lạnh nhạt với cô.
Ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông rơi trên mặt cô, cô có thể kiên trì được mấy giây, thời gian càng lâu càng cảm thấy không được tự nhiên, cô đưa tay sờ sờ mặt mình: “Trên mặt em có cái gì hả?”
Lục Hi bị chọc cười bởi bộ dạng ngây thơ của cô, trực tiếp đưa tay ôm người lên đùi của mình, đôi môi nóng hổi dán ở bên tai cô, một nụ cười ranh mãnh chợt xuất hiện: “Xem xem lòng dạ của em là gì, gấp gáp đuổi anh đi như vậy.”
Thẩm Dĩnh bị ngứa bởi hô hấp của anh, cô nghiêng đầu né tránh: “Em đây là không phải lo lắng cho công việc của anh ư, sao trong mắt anh liền trở thành người xấu vậy chứ.”
Lục Hi đưa tay bóp thịt mềm bên hông cô một chút, nghe được người phụ nữ hô lên một tiếng, kịp thời bật vách ngăn cách âm với ghế lái lên: “Vậy em nói thử xem, em đang muốn cái gì?”
Tư thế này…
Sao mà Thẩm Dĩnh không biết được anh đang nghĩ gì trong đầu, cô không trả lời lại, lặng lẽ muốn dịch về vị trí ban đầu của mình, cô chỉ vừa mới động một cái đã bị anh ôm vai lại: “Anh cảnh cáo em, đừng nên di chuyển lung tung, em khơi lửa thì phải tự chịu trách nhiệm.”
Thấy đôi mắt to của cô run rẩy vì căng thẳng, Lục Hi lại không đành lòng hù dọa cô: “Để anh ôm một chút, anh sẽ không làm gì khác đâu.”
Nói xong, anh nâng bàn tay nhỏ của cô lên môi, hôn từng chút từng chút một, nhẹ nhàng như có lông vũ lướt qua.
Thẩm Dĩnh nhìn động tác của anh, nhịp tim tăng lên nhanh chóng, chỗ da thịt được anh hôn giống như có ngọn lửa đang bùng cháy, khiến cô không có sức lực để cự tuyệt, mềm mại dựa vào lồng ngực của người đàn ông.
Xe chạy rất ổn định, anh cũng hoàn toàn không làm ra động tác khác thường nào.
Hôm nay Thẩm Dĩnh buộc tóc lên hết, ở sau gáy hơi lỏng lẻo, để lộ một gương mặt tinh xảo lớn bằng bàn tay, vài sợi tóc mai rớt xuống cổ, mang một vẻ phong tình không nói hết được.
Lục Hi tự hỏi có kiểu phụ nữ nào mà anh chưa từng thấy trước đây, xinh đẹp, sắc sảo, lạnh lùng, ăn nói nhỏ nhẹ, không có người nào khiến anh vừa nhìn đã thích như vậy.
Cô rất đẹp, là một vẻ đẹp mềm mại giống như ngọn gió đầu tiên vào mùa xuân, nét đẹp tinh xảo khác với tất cả mọi người, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm cho người khác nhớ rõ.
Đặc biệt là đôi mắt to hoạt bát trong suốt, mỗi lần nhìn anh lại tràn ngập những cảm xúc khác nhau, khiến cho trái tim âm u của anh cũng nhảy theo.
“Em thật xinh đẹp.” Anh nhẹ nhàng cười, vươn tay giúp cô gạt mấy sợi tóc mai ra sau tay.
Thẩm Dĩnh bị lời nói ca ngợi của anh làm cho không thích ứng được, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào anh: “Sao đột nhiên lại khen em?”
Câu nói này làm Lục Hi có chút suy nghĩ không kịp, bầu không khí tốt như vậy mà cô lại hỏi câu này, xem ra là do bình thường thường anh ít nói mấy lời ngon ngọt.
“Thẩm Dĩnh, để em vất vả rồi.” Vất vả vì cô cứ chạy tới chạy lui ở bệnh viện, tốn công tốn sức chăm sóc cho anh, cũng vất vả vì cô đã bỏ hết mọi hiềm nghi mà lựa chọn tha thứ.
Những lời nói bình thường này cũng làm cho Thẩm Dĩnh cảm thấy hơi ngại, cuối thấp đầu giấu nữa bên mặt vào ngực anh: “Em cũng có điểm không đúng, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải thành thật với nhau, có được không?”
“Được.” Lục Hi ấn đầu cô vào ngực mình, để cô nghe rõ nhịp tim dần dần tăng tốc của mình: “Tin tưởng anh, tình cảm của anh đối với em là thứ mà em không đáng để hoài nghi, trái tim này của anh cũng sẽ chỉ đập nhanh vì một mình em.”
Lục Hi cảm thấy mình không thể cứu được nữa, trải qua nỗi sợ hãi thiếu chút nữa mất đi cô, giờ khắc này hận không thể moi tim ra trước mắt cô, để cô xem xem rốt cuộc anh yêu cô nhiều bao nhiêu.
Thẩm Dĩnh lắc đầu: “Em biết, em đều biết hết mà.”
Từ trước đến giờ cũng không phải chỉ có mình cô đơn phương cố gắng, cô có thể cảm nhận được người đàn ông này yêu mình, anh là một người không dễ trói buộc, nếu như không yêu thì tuyệt đối sẽ không cố gắng như vậy.
Cô đều biết.
Lục Hi nghe cô nói vậy lại khó hiểu nhìn cô một cái: “Có chuyện em vẫn không biết.”
“Là chuyện gì vậy?”
“Không nói cho em biết.”
Thẩm Dĩnh khẽ giật mình, ngẩng đầu lên từ ngực anh, thấy vẻ mặt anh thần thần bí bí, kiêu ngạo hứ một tiếng: “Không nói thì không nói.”
Ngoài miệng cậy mạnh vậy thôi chứ trong lòng tò mò không chịu nổi, cô luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình. Dù sao đối với Lục Hi là người đàn ông chưa có kinh nghiệm yêu đương gì mà nói, về mặt tình cảm cũng không cần phải giả vờ cảm xúc của mình.
Có điều là chuyện gì đây?
Thẩm Dĩnh cũng không tiếp tục hỏi nữa, trong lòng hồi hộp mong chờ.
…
Xe chạy yên ổn cả một đoạn đường, lúc đến Ngự Cảnh Viên cũng sắp đến thời gian ăn tối. Thời gian gần đây hai người đều ở bệnh viện, cũng chưa ăn một bữa cơm đàng hoàng, nhất là Thẩm Dĩnh, có thể nhịn thì nhịn.
Lúc này về nhà vừa nghĩ đến chuyện lát nữa phải làm cơm đã thấy đau đầu, nhưng điều mà cô không ngờ tới là vừa mở cửa đã nghe thấy được mùi thức ăn.
Cô vào bên trong, chỉ có âm thanh bing bing bang bang truyền ra từ phòng bếp.
Trong lòng Thẩm Dĩnh liền xiết chặt, lập tức quay đầu nhìn Lục Hi sau lưng: “Tong nhà còn có người nào khác hả?”
Trái ngược với cô là vẻ mặt bình tĩnh: “Vào xem thì không phải sẽ biết à.”
Thẩm Dĩnh lúc này mới có thể yên tâm, nhìn vào cửa phòng ăn thấy trên bàn bày bốn món ăn một món canh, tôm bóc vỏ xào cần tây, bắp cải luộc, thịt bò hấp, gà hầm nấm nhộng trùng thảo và một món canh đậu hũ, mùi vị và màu sắc đều đủ, nhìn bên ngoài rất thanh đạm, nhưng mùi hương lại kích thích sự thèm ăn của người khác.
Thẩm Dĩnh đi một mạch xuống phòng bếp, vừa bước vào liền nhìn thấy bóng lưng hơi thấp bé, người phụ nữ đeo tạp dề đứng nấu trước bếp, tóc đen trên đầu xen lẫn vài chỗ trắng, dáng người hơi tròn, ngược lại có chút nhu hòa.
Thấy cô tiến đến thì người kia sửng sốt một giây, có điều rất nhanh nở một nụ cười chào đón: “Cô chính là cô Thẩm đi?”
Thẩm Dĩnh gần như chưa định thần lại, nhanh chóng trả lời: “À…là tôi là tôi, dì là?”