“…Ừm.”
“Còn làm gì nữa?”
Thẩm Dĩnh sững sốt, tiếp đó lập tức lắc đầu: “Không có nữa, sau đó mẹ anh ta tới.”
Lục Hi nhìn vào đôi mắt như thủy tinh đen của người đàn bà, cô vốn là có đôi mắt to lại có thần thái, mới bị nước mắt thấm qua, trong suốt động lòng người hơn, bộ dáng này nếu là đàn ông đều sẽ có ý nghĩ không đứng đắn, huống chi là tên chồng trước khốn nạn đó.
“Chuyện đi kiện, tôi nhất định giúp em thắng.” Nói xong, anh lại bổ sung: “Để cho Đoàn Trí Thiên thân bại danh liệt.”
Thẩm Dĩnh ngây ngẩn nhìn anh, cho dù cô đã từng nói tự mình tố cáo, nhưng lúc này do anh nói ra, luôn cảm giác có nhiều hàm ý hơn.
Hình như anh muốn ra tay nhằm vào Đoàn Trí Thiên vậy.
Ngay lúc Thẩm Dĩnh đang ngẩn ra, áo đã bị người đàn ông xé ra, cô nắm lấy bàn tay đang làm loạn kia, bị anh gạt ra, động tác so sánh với vừa rồi ôn nhu hơn rất nhiều: “Cho tôi.”
“Hôm nay tôi không muốn làm.” Cô mới hồi phục một lần.
Lục Hi hiếm thấy thỏa hiệp: “Tôi sẽ nhẹ chút.”
Anh thật tâm muốn, cô căn bản không từ chối được.
Cửa dưới ánh đèn lờ mờ, đôi chân thon dài của người đàn bà vắt bên hông người đàn ông, người bị đè lên tủ giày, hai tay bị buộc vòng lên cổ người đàn ông.
Quần áo cô không đủ che thân, nhưng quần áo trên người anh vẫn còn nguyên.
Thẩm Dĩnh nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này.
“Tôi là ai?” Giọng anh khàn khàn ở bên tai cô nhẹ hỏi.
“Lục Hi …”
Đàn bà trời sinh giọng điệu mềm mại, lúc này lại nũng nịu êm tai hơn.
Đáy mắt Lục Hi đỏ thẳm: “Kêu tên tôi.”
Thẩm Dĩnh bị anh mê hoặc: “Lục Hi , Lục Hi …”
Tới cuối cùng, Thẩm Dĩnh tựa như bị anh làm cho hôn mê, tóc ướt nhẹp dính trên mặt, anh một bên động đậy, một bên thấp giọng nói bên tai cô: “Nhớ kĩ em là người phụ nữ của ai, bị người khác chạm vào, em, tôi cũng sẽ không bỏ qua.”
…
Một tiếng đồng hồ, chuyện mây mưa kết thúc, Thẩm Dĩnh xuất thần khó thích ứng toàn thân run rẩy, cô thua trong cao trào mà Lục Hi đưa đến, khó mà giữ mình.
Lục Hi cho tới bây giờ sẽ không quan tâm cô sau khi kết thúc, nhưng thái độ lần này khác thường, đem cô ôm ngang lên đặt trên giường phòng ngủ chính ở lầu hai: “Ngủ một giấc thật ngon đi.”
Cả người Thẩm Dĩnh đều là mồ hôi, chống người muốn đứng lên, giọng nói còn có chút khàn: “Tôi muốn tắm.”
Lục Hi thấy cô kiên quyết: “Tôi giúp em tắm.”
Vừa nói, anh liền muốn ôm người lên, Thẩm Dĩnh đột nhiên cáu kỉnh, một cước đá vào bả vai anh, con ngươi trợn tròn: “Không muốn.”
Anh giúp cô tắm còn không biết khi tắm chuyện gì sẽ xảy ra.
Lục Hi nhìn đôi bàn chân nhỏ ở trên vai mình, năm đầu ngón chân mượt mà giống như là bạch ngọc, anh thuận thế nắm cổ chân mảnh khảnh của người đàn bà kéo một cái, ánh mắt sâu thẳm: “Cái gì tôi cũng không làm.”
Cái tư thế này, động tác này.
Thẩm Dĩnh tin anh mới là lạ.
“Tôi có thể tự mình tắm.”
“Vậy em giúp tôi tắm.”
“…” Giọng Thẩm Dĩnh buồn bực: “Vậy còn không phải đều giống nhau à.”
“Cho nên nghe lời, cùng nhau tắm, hửm?”
Thẩm Dĩnh không cưỡng được anh, bị ôm vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, nước ấm áp chảy qua cơ thể Thẩm Dĩnh , mấy lần mới làm một lần, nhưng vẫn không có cách nào nhìn thẳng thân thể người đàn ông to lớn.
Lục Hi nhận ra được ánh mắt né tránh của cô, một tay giữ lấy gáy cô, cưỡng bách cô nhìn về phía mình: “Sợ tôi?”
Thẩm Dĩnh chớp mắt giọt nước tiến vào trong, cố nén sợ hãi trong lòng: “Không sợ.”
Đôi mắt người đàn ông híp lại: “Tôi không thích người khác nói dối.”
Thẩm Dĩnh lúng túng đổi lời nói: “Có chút… sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Thì. . . chính là anh cứ làm mạnh quá, tôi có chút miễn cưỡng…” Trong chuyện trai gái hoan ái này, Thẩm Dĩnh tuyệt đối là lép vế so với Lục Hi .
“Em không thích?”
Thẩm Dĩnh sặc một cái, ho khan mặt đỏ rần, nhảy đến chỗ vòi hoa sen không đụng tới: “Tôi, tôi tôi không phải có ý này!”
“Đó chính là thích.”
“…”
Thẩm Dĩnh không nói lời nào, hoàn toàn không có lời nào để nói.
Cô thế mà lại muốn khai thông Lục Hi , xem ra là cô điên rồi, mạch não của người đàn ông này không cùng một đường với cô!
Hai người tắm sạch sẻ, Lục Hi như lời anh nói, không có làm gì cô, ngay lúc cô nghĩ Lục Hi có chuyển biến, người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “Nhớ bôi thuốc, mới vừa rồi không khống chế được, có chút vết thương nhỏ.”
Thẩm Dĩnh khẽ run, thì ra anh cũng không phải hoàn toàn không cố kỵ gì…
Nội tâm bất an rốt cuộc có được một chút an ủi, có điều cô không đáp lại, chỉ là khó chịu thay quần áo xong rồi đi ngủ.
Nằm ở trên giường mềm mại, tâm trạng căng thẳng một ngày rốt cuộc được thả lỏng, vị trí bên cạnh rề rà không có người tới nằm, cô lại không nhịn được nhìn về phía người đàn ông trong phòng tắm.
Cửa phòng tắm không đóng, sương mù mông lung hơi tản ra một chút, loáng thoáng có thể thấy vẻ mặt tuấn khí bức người của Lục Hi , nghĩ đến bộ dáng vừa rồi anh nghiêm nghị nói chuyện đó với cô, tim đập có hơi nhanh.
Thẩm Dĩnh dứt khoát lấy chăn che đầu, ngủ.
…
Giấc ngủ này Thẩm Dĩnh ngủ rất say, đến nửa đêm cô mơ thấy ác mộng, trong mơ Đoàn Trí Thiên , Thiệu Mộc Giai , còn có ba mẹ hai nhà ngồi chung một chỗ, tất cả mọi người đều chỉ trích cô, ngay cả ba mẹ ruột cô cũng vậy, nói cô không kiểm điểm, nói cô là tình nhân của người khác, không xứng làm một người vợ…
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy cả người lạnh thấu, muốn nói chuyện nhưng không phát ra được một âm thanh nào, đang lúc mơ mơ màng màng, cơ thể được ôm vào một lồng ngực ấm áp, ngay sau đó có người ở bên tai cô nhẹ goi: “Thẩm Dĩnh ?”
Hình ảnh trước mắt dần dần tan biến, cô lần nữa tiến vào giấc ngủ yên bình, cho là tất cả đều là ảo giác của mình.
Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, Lục Hi đúng giờ tỉnh lại, nhìn cơ thể nhỏ bé dính vào trong ngực, lông mày anh hơi nhăn, theo bản năng muốn đẩy người ra, nhưng nhớ tới dáng vẻ tối hôm qua cô nhắm chặt hai mắt nỉ non.
Bàn tay dừng lại, rồi sau đó động tác chậm rãi tách hai tay người đàn bà ra.
Không đánh thức cô, một mình tập luyện, rửa mặt, ăn điểm tâm.