CHƯƠNG 153: ANH KỊP THỜI ĐUỔI TỚI
Lời nói phát ra, thân thể Thẩm Dĩnh dường như bị đâm một lỗ hổng thật lớn, gió lạnh ào ào thổi vào trong, cô muốn lấp lại chỗ kia nhưng toàn thân đều giống như đeo chì nặng nề chi phối cô.
Câu nói này, hai ông bà cụ nhà họ Lục đã từng nói với cô trong điện thoại, lúc này nghe lại một lần nữa, phần tự ti và đau đớn kia chỉ có tăng thêm chứ không giảm đi chút nào.
Thẩm Dĩnh cúi đầu, hai ông bà cụ cũng ngồi ở trên ghế sa lon không nói chuyện, muốn đợi chính cô bày tỏ thái độ, nhưng Thẩm Dĩnh còn chưa kịp mở miệng, cánh cửa biệt thự liền bị người từ bên ngoài mở ra.
Không gian yên tĩnh đội nhiên truyền đến tiếng ‘lách cách’, sau đó mật mã đượ mở, cánh cửa điêu khắc được mạ vàng chậm chạp mở ra, một hình bóng quen thuộc xuất hiện ở cửa ra vào.
Thân thể người đàn ông cao ráo, ánh sáng xuyên thấu qua người anh, phác họa đại khái bộ dạng của anh nhưng lại không quá rõ ràng.
Thẩm Dĩnh ngẩng đầu nhìn người kia từng bước đi về phía mình, mãi cho đến khi cả người của cô được ôm vào trong ngực mới hồi phục tinh thần: “Anh, anh sao lại trở về?”
Lục Hi nghe giọng nói của cô bên tai, ánh mắt nhanh chóng lướt qua người cô một lượt, thấy cô không có gì lạ lúc này mới yên tâm: “Lúc họp không thấy em gửi tin nhắn cho tôi, vừa rồi gọi nhưng không thấy em nghe máy.”
Lúc ấy anh đang mở mọt cuộc họp công khai, thời gian hội nghị tương đối dài, trong giờ nghỉ Trịnh Tinh Cung đưa điện thoại di động giao cho anh, lúc mở ra xem thì thấy bỏ lỡ một cuộc điện thoại của Thẩm Dĩnh, nghĩ thầm hiếm khi thấy cô chủ động gọi tới cho anh một lần, nhưng còn chưa vui được bao lâu thì thấy tin nhắn kia….
Ông bà ngoại của anh tới nhà.
Nhìn thấy mấy dòng chữ ngắn ngủi này, Lục Hi đã không có tâm trạng để họp tiếp, tạm dừng hội nghị, trì hoãn thời gian, một đường chạy xe đến biệt thự Ngự Cảnh Viên.
Thẩm Dĩnh sờ trong túi không thấy điện thoại: “Tôi đặt điện thoại ở trong phòng bếp, không nghe thấy.”
Hai người kề tai thì thầm nói chuyện, giọng nói vốn đã rất nhỏ, lại thêm bản thân hai ông bà cụ tuổi tác đã cao, lỗ tai có chút xui xẻo, càng không nghe rõ, chỉ thấy hai người ở gần nhau thì trong lòng rất khó chịu, giả vờ khụ một tiếng nhắc nhở hai người chú ý.
Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông nói xong liền đứng thẳng lên, trong lòng vừa cảm động vừa chua xót, cảm động anh vẫn trở về, chua xót vì một việc nhỏ như vậy cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Tiểu Hi, cháu đã hết bận?” Bà cụ thấy anh trở về thì trong lòng vô cùng vui vẻ, tiến lên một bước đón, anh mắt đều không muốn rời đi.
Lục Hi nhìn chiếc ghế salon trên tầng hai, lập tức nhức đầu: “Ông ngoại, bà ngoại, hai người sao đột nhiên tới đây? Đến cũng không nói cháu một tiếng.”
Nếu như anh có chút chuẩn bị cũng sẽ không khó xử như vậy.
Nhưng mà hai ông bà cụ chắc chắn đoán được suy nghĩ của anh, cố ý không nói cho anh biết, gần đây tin tức huyên náo xôn xao, mà anh thì mồm miệng cứng rắn, cạy thế nào cũng không ra, cũng chỉ có thế dựa vào chiến thuật tập kịch như vậy.
Nghĩ đến đây, sắc mặt ông bà cụ thay đổi: “Thế nào, ý cháu muốn nói không thể tới sao?”
Rốt cuộc vẫn là trưởng bối, Lục Hi đương nhiên không thể nói gì: “Không phải ý như vậy, là sợ không thể đón tiếp bà ngoại cùng ông ngoại chu đáo.”
“Cháu cũng đừng quan tâm ông ấy, sức khỏe ông ấy vẫn rất tốt.” Bà cụ khoát tay, gọi người bạn già đang ngồi bên cạnh: “Ta và ông ngoại của cháu cũng không có chuyện gì khác, chỉ là thới thăm cháu một chút, không nghĩ tới cháu lại không có ở đây.”
Nếu Lục Hi đã trở về, bà đương nhiên sẽ không cứng ngắc như vừa rồi, thậm chí bà biết tính cách của cháu ngoại mình, cố tình nịnh nọt một cái, càng đối nghịch với anh thì anh càng không nghe lời, cần gì phải mắng chửi té tát, cũng không đáng.
“Tiểu Hi, buổi chiều cháu còn làm việc không?”
“Không có.”
“Vậy thì thật tốt, để bà ngoại cháu làm cho cháu một bữa cơm, không phải cháu thích ăn bánh sùi cảo cà rốt sao, để bà ấy làm cho cháu ăn.” Ông cụ nói xong cũng phân công: “Trong nhà cũng không có người giúp việc, đợi chút nữa để lái xe đi mua một chút nguyên liệu nấu ăn mới về nấu.”
Ý tứ của ông bà cụ Lục Hi làm sao mà không hiểu được, nếu bình thường thì thôi, nhưng bây giờ Thẩm Dĩnh vẫn ở đây, nghĩ đến điều này liền khéo léo từ chối: “Không cần phiền toái như vậy, trong nhà bình thường không dùng lửa, đợi chút nữa ra ngoài ăn đi.”
“Cơm bên ngoài làm sao ngon bằng cơm trong nhà, hơn nữa, ta cùng bà ngoại cháu đều ở đây, có gì mà phiền phức?” Sau khi ông cụ nói xong còn nhìn qua phía Thẩm Dĩnh: “Có phải cô Thẩm thấy bất tiện không?”
Thẩm Dĩnh trong lòng ‘Lộp bộp’ một cái, vội vàng giải thích: “Ngài nghĩ nhiều rồi, đợi chút nữa cháu cùng lái xe đi mua nguyên liệu nấu ăn.”
Lời của ông cụ vừa thốt ra, Thẩm Dĩnh muốn từ chối cũng không được, không nói lời nào cũng không được, thật sự là nướng cô trên bếp lửa.
Lục Hi khẽ nhíu mày, nhìn thấy anh sắp cáu kỉnh, Thẩm Dĩnh lặng lẽ kéo tay áo của anh, nhỏ giọng thì thầm: “Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, cũng là vì anh.”
Lục Hi nặng nề thở ra một hơi, nhíu mày hỏi: “Em biết làm sủi cảo?”
Thẩm Dĩnh sắc mặt hơi khó khăn: “Vẫn… tạm tạm.”
Khi còn bé cô từng cán bột vài lần, cho nên kỹ thuật cán bột vẫn còn có thể, nhưng vỏ bánh thì không đẹp, nhân bánh cũng hầu như là pha không tốt.
“Đợi chút nữa đừng hối hận.” Lục Hi để lại một câu nói như vậy xong cũng không nói gì thêm, để Thẩm Dĩnh một mình đứng trong một mớ lộn xộn.
Hai ông bà cụ kiên trì muốn làm sùi cảo, thịnh tình không thể từ chối, Thẩm Dĩnh cũng không biết nên nói gì, cầm ví tiền cùng lái xe ra cửa mua nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi cô đi, Lục Hi từ trên lầu đi xuống, trên thân đã thay một bộ quần áo mặc ở nhà, ông cụ đang uống trà ở phòng khách xem tivi, bà cụ trong phòng bếp không biết bận rộn cái gì.
Lục Hi dạo qua một vòng, ngồi trên ghế salon đối diện ghế ông cụ, ánh mắt cụp xuống nhìn nước trà để ở trên bàn, một ngụm cũng chưa từng uống qua, đã đều nguội lạnh.
Ánh mắt anh nâng lên, vừa vặn bắt gặp đôi mắt của ông cụ liếc qua, dù sao cũng là người thân, một ánh mắt cũng đã đủ hiểu nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!