CHƯƠNG 152: SẼ KHÔNG CẦN MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÃ LY HÔN
Từ sau khi uống say ở quán bar, liên tiếp hai ngày Lục Hi không ăn một bữa cơm nào ở nhà, Thẩm Dĩnh biết người này đang chờ cô mở miệng chịu nhận sai, và cô cũng biết chuyện này là cô làm sai trước, nhưng nghĩ lại những hành động gần đây của anh, cô vẫn không hạ được mặt mũi xuống, một tới hai đi vậy mà hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Mà ngay trong lúc này, điều khiến Thẩm Dĩnh không nghĩ tới chính là hai ông bà cụ nhà họ Lục tìm tới cửa.
Chính vào ngày thứ bảy tuần lễ vàng, Thẩm Dĩnh đang ngủ trên lầu lấy lại sức, hôm nay Lục Hi hình như có lịch làm việc nửa ngày và hội nghị, cô vừa mở mắt liền nghe thấy tiếng chuông cửa truyền đến.
Còn chưa đến chín giờ rưỡi, là ai đến vào giờ này?
Từ sau khi Thẩm Dĩnh đến ở Biệt thự Ngự Cảnh Viên, ngoại trừ mấy người bạn đặc biệt tốt của Lục Hi, cũng chưa gặp ai đi tới biệt thự, trong nhà không có thêm người giúp việc, cô liền đi qua màn hình video bên cạnh cửa liền thấy hai người đàn ông đang đứng trước cổng, thân hình còng xuống, chống gậy, rõ ràng là đã có tuổi.
“Xin chào, xin hỏi ngài là ai?”
Nghe được tâm thanh truyền ra, hai người nhìn nhau, bà cụ có chút tực giận: “Ta là bà ngoại của Lục Hi, câu là ai này ta nên hỏi cô mới đúng?”
Nghe được thanh âm này, Thẩm Dĩnh bỗng nhiên cứng đờ, bên tai dường như xuất hiện giọng nói sắc bén từ trong cuộc điện thoại lần trước.
Cuộc điện thoại kia thật sự lưu lại cho cô ấn tượng quá sâu sắc, đến mức qua lâu như vậy nhưng trong trí nhớ của cô vẫn còn chưa quên được, bây giờ bọn họ đột nhiên tới chơi…
Trong lòng Thẩm Dĩnh không chắc chắn, nhưng cũng không dám trì hoãn, lập tức mở cửa ra đón hai vị lão nhân đi vào.
Trên người cô vẫn còn mặc đồ ngủ, chưa kịp thay: “Thật ngại quá, không biết hai vị đến nên không có chuẩn bị gì cả…”
“Cô không cần chuẩn bị.” Bà cụ một câu chặn lại cô, dùng ánh mắt liếc nhìn cô một cái liền đi thẳng đến phòng khách.
Ông cụ cũng đi theo sau lưng, thoáng nhìn lên chiếc áo ngủ cô đang mặc, khuôn mặt không vui: “Mấy giờ rồi mà mới ngủ dậy?”
Mặt Thẩm Dĩnh đỏ bừng, cô đóng cửa lại, lập tức đi tới phòng bếp cắt hoa quả pha trà, lúc chờ nước sôi gọi cho Lục Hi một cuộc điện thoại nhưng không ai trả lời.
Còn chưa kết thúc cuộc họp?
Lông mày Thẩm Dĩnh nhíu chặt lại, đặt điện thoại di động xuống, trong lòng thấp thỏm không thôi, suy nghĩ một chút vẫn là gửi cho anh một tin nhắn, sau khi nước sôi, trong rất nhiều loại trà, cô cố ý pha hồng trà mang sang.
“Mời ngài uống trà.”
Mùi thơm của lá trà bốc lên, mang theo mùi thơm ngát lưu chuyển, chỉ tiếc tâm trạng của hai ông bà cụ cũng không cởi mở, chén trà kia cứ để lên bàn, cũng không ai nhúc nhích.
Khói trắng phất phơ bay lên, trong lòng có chút chua xót đáng thương.
Thẩm Dĩnh thu lại tầm mắt, đứng ở một bên đi cũng không được, không đi cũng không được, không biết hai vị ông bà cụ có điều gì muốn hỏi cô không.
Quả nhiên, kìm nén một chút ông cụ liền mở miệng: “Cô cùng Tiểu Hi ở cùng một chỗ?”
Ngay trước mặt ông bà cụ trả lời vấn đề này, đầu Thẩm Dĩnh đều không nhấc lên nổi: “Ừm.”
Ông cụ tiếp tục đặt câu hỏi: “Ở chung bao lâu?”
Thẩm Dĩnh đương nhiên sẽ không nói ra thời gian cụ thể, chỉ là mơ hồ nói: “Được một khoảng thời gian rồi.”
Trong phòng khách rơi vào một khoảng im lặng khó tả, ánh sáng buổi sớm chiếu vào, không những không để cho người ta cảm thấy ấm áp, ngược lại tăng lên một loại cảm giác căng thẳng vô cùng khi mọi chuyện bị phơi bày trước mắt.
“Hôm nay chúng ta đến không phải cố ý đến tìm cô.” Giọng nói bà cụ rất ổn định, có một loại khí thế như nắm bắt mọi thứ trong lòng bàn tay, không đợi Thẩm Dĩnh thở phào, bà liền mở miệng lần nữa: “Nhưng nếu cô đã ở chỗ này, vậy ta cùng ông ngoại Tiểu Hi liền nói chuyện với cô một chút.”
Thẩm Dĩnh giật mình trong lòng, liền đã biết câu chuyện tiếp theo không quá dễ chịu.
“Cô ngồi xuống trước đi.” Thấy cô vẫn đứng, ông cụ cuối cũng cũng lên tiếng.
Trái tim Thẩm Dĩnh như đang nổi trống, nghe lời ngồi trên trên ghế salon đối diện, thân eo ưỡn thẳng tắp, cũng không dám thư giãn: “Ngài nói đi.”
Ông bà cụ nhìn người đối diện, đại khái không nghĩ cô sẽ phối hợp như vậy, đối với thái độ của Thẩm Dĩnh có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại cũng thấy không có gì là lạ, dù sao hiện tại người ta trước sau cũng là vì tiền.
“Chuyện của cô và Tiểu Hi chúng ta đều đã nghe nói, đến mức nào ta cũng không cần nói, ta chỉ hỏi cô một câu, cô cảm thấy cô xứng quen với nó sao?”
Câu nói này không thể nghi ngờ chính là đâm thẳng một thanh kiếm vào trái tim Thẩm Dĩnh, cái đâm này là thứ mà cô không muốn đối mặt nhất.
Xứng sao?
Chính cô cũng không có lòng tin, huống chi là người ngoài nhìn vào, cũng chính bởi vì khong xứng mới có thể dẫn đến việc người ngoài đánh giá cô kém như vậy.
Trong mắt người ngoài, cô chẳng qua chỉ là một người đàn bà đã từng ly hôn với một đống quá khứ đen tối, là con hồ ly tinh bấu víu lên người Lục Hi, cho dù quá khứ đen tối kia đều là giả cũng không có ai để ý đến.
Mọi người thường thường sẽ chỉ nhìn thấy điều mà họ muốn nhìn, không thèm để ý đến sự thật.
Thẩm Dĩnh cụp mặt nhìn tấm thảm dưới chân, hai tay nắm rất chặt, sợ mình gánh vác không được sẽ chạy trốn.
Ngưng đọng mấy giây, cô mới nhỏ giọng mở miệng nói: “Cháu biết rất nhiều người đều cảm thấy chúng cháu không xứng, nhưng tình cảm là thứ mà ta không biết được bao nhiêu, chúng cháu thật lòng yêu nhau, cho nên…”
“Cho nên cô muốn cùng Tiểu Hi ở bên nhau?” Bà cụ nói xong liền cười, giọng nói già nua không mất đi vẻ uy nghiêm: “Vậy cô có nghĩ tới Tiểu Hi có thể sẽ vì cô mà chịu ảnh hưởng? Những lời đồn không tốt kia sẽ từ từ dời lên trên người nó, nó từ nhỏ là một người ưu tú như vậy, cô liền trơ mắt nhìn nó vì cô mà mang những tiếng xấu này trên lưng?”
Từng câu nói của bọn họ phát ra đều là một nhát dao đâm vào ngực Thẩm Dĩnh.
Bà nói những lời này, sao Thẩm Dĩnh lại có thể không nghĩ tới, chỉ là người đàn ông kia biểu hiện quá mạnh mẽ, giống như tất cả mọi thứ anh đều có thể giải quyết được, vì cô ngặn chặn hết những thứ này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!