CHƯƠNG 150: CÁI GỌI LÀ SAY RƯỢU LOẠN X
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Dĩnh không phải do tiếng chuông báo thức gọi dậy mà là do từng đợt rét run và thân thể đau nhức làm cho tỉnh lại, thức dậy chuyện đầu tiên cô làm chính là nhìn người đàn ông bên cạnh có còn ở đó hay không.
Trong dự đoán, anh không có ở đây.
Sau khi tan tầm về muộn, đêm không về ngủ, hiện tại ngay cả thức dậy cũng không thấy bóng người.
Thẩm Dĩnh tự chế nhạo chính mình, đúng là không biết lấy tâm trạng thế nào để đối mặt, thậm chí cô hiện tại còn có chút quen thuộc với loại ‘quy luật sinh hoạt’ không thể gặp người khác này.
Tối hôm qua uống quá nhiều, chỉ có một đoạn ký ức ngắn hiện lên trong đầu cô, trong đó cũng bao gồm chuyện anh đưa cô từ quán bar trở về.
Ngồi một lúc, rời giường, xỏ dép, đi vào phòng tắm, bên trong vẫn còn quần áo tối hôm qua của cô lưu lại, đủ để đoán được tình hình chiến đấu tối qua kịch liệt đến mức nào, dường như toàn bộ quá trình anh đều phát tiết và chiếm hữu cô, trong nội tâm cô không nguyện ý, nhưng hai người đều đã hiểu rất rõ về nhau, nhất cử nhất động của cô hoàn toàn đánh mất chính mình, bị anh nắm giữ.
Đứng ở trước gương, Thẩm Dĩnh kéo một góc áo ngủ ra, trên thân thể đều là những dấu vết chằng chịt mà anh lưu lại, xanh xanh tím tím đan xen vào nhau nhìn mà thấy giật mình.
Từ sau khi hai người chính thức ở với nhau, anh rất hiếm khi bạo lực như vậy, cho dù là ở giường tre cũng vẫn luôn quan tâm đến cảm nhận của cô, tối hôm qua anh thật sự mất lý trí.
Thẩm Dĩnh không dám nhìn nhiều, sợ mình sẽ một lần nữa không kìm lòng được, quay người cởi áo ngủ, bình tĩnh tắm nước nóng.
Sau khi tắm rửa xong cô vẫn không có cảm giác nhẹ nhõm mà ngược lại càng thêm nặng nề, đầu cũng hơi choáng váng, Thẩm Dĩnh vội vã ăn một chén yến mạnh để cố gắng chống đỡ tinh thần đón taxi đến công ty, cuối cùng cũng không đến muộn.
Sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng liện nhận được điện thoại của Phùng Tuyết Du: “Cậu không sao chứ?”
Giọng nói của cô hơi khàn, rõ ràng là vừa mới tỉnh lại được một lúc.
Thẩm Dĩnh đi đến lối đi an toàn: “Không có việc gì, cậu thế nào, tối hôm qua ở đâu ngủ vậy?”
Ở đầu bên kia điện thoại, rõ ràng Phùng Tuyết Du hơi dừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Tớ tại khách sạn.”
Giữa hai người thật sự quá hiểu nhau, một câu nói thôi cũng nghe ra có điều kỳ lạ, Thẩm Dĩnh cau mày: “Tối hôm qua cậu không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có việc gì không có việc gì, tớ có thể có chuyện gì được…” Phùng Tuyết Du cố ý cao giọng nhưng cũng không che giấu được trong từng câu chữ.
Giọng nói Thẩm Dĩnh hơi trầm xuống: “Tối hôm qua sao cậu lại đi khách sạn, có người đi cùng cậu?”
Nói đến mức này, Phùng Tuyết Du muốn giấu diếm cũng rất khó, dựa vào quan hệ của Lục Hi và Lưu Sinh Yên, Thẩm Dĩnh sớm muộn gì cũng biết.
Lúc này cô mới đem chuyện xảy ra tối qua khai báo đầu đuôi ngọn ngành: “Sau khi đến khách sạn, cậu cũng biết tớ uống nhiều quá rồi nên đầu óc mơ hồ, cụ thể thế nào tớ cũng đã quên nhưng tớ nhớ tớ và anh ta, còn về phần về sau bọn tớ ngủ cùng một chỗ…Thật sự là tớ đã quên.”
Thẩm Dĩnh nheo mắt, nghĩ Lưu Sinh Yên kia tinh tế nhã nhặn cùng Phùng Tuyết Du, thậm chí cô có cảm giác suy nghĩ bị rối loạn.
Hồi lâu mới nói: “Các cậu… Ngủ?”
Ở đầu bên kia của điện thoại, Phùng Tuyết Du ngồi trên giường lớn, nhìn đống quần áo bừa bộn dưới đất, lo lắng gãi đầu, giọng nói rất nhỏ đáp lại một tiếng: “Ừm.”
“…” Thẩm Dĩnh suýt chút nữa nghẹt thở: “Cậu như vậy là say rượu mất lý trí cậu có biết không?”
“Ừm.”
“Vậy mà cậu vẫn làm như thế?”
“…” Lần này, đến lượt Phùng Tuyết Du không phản đối.
Cô cũng rất khiếp sợ, cũng không biết phải làm sao, buổi sáng hôm nay tỉnh lại, nghĩ lại tất cả thật sự đến suy nghĩ muốn tự tử cũng có, cô thậm chí ngủ cùng một người đàn ông mà cô mắng mỗi ngày!
Ông trời đây là đang trêu đùa cô sao…
“Cậu muốn xử lý thế nào?” Mọi chuyện đã phát sinh không thể cứu vãn, chỉ có thể khắc phục.
Giọng nói Phùng Tuyết Du buồn bã: “Còn có thể thế nào? Đều đã là người trường thành, ngươi tình ta nguyện không trách được bất cứ kẻ nào, chấp nhận chứ sao.”
Nghe cô nói như vậy, Thẩm Dĩnh cũng không đành lòng tiếp tục trách cứ, giữa hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì cô cũng không biết, nhưng đáy lòng vẫn trách Lưu Sinh Yên, nói gì đi nữa tối hôm qua Phùng Tuyết Du cũng đã uống quá nhiều, về tình về lý làm một người đàn ông lý trí và có trách nhiệm như vậy không nên giậu đổ bìm leo.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Dĩnh do dự một chút vẫn quyết định đi thang máy đến văn phòng Lưu Sinh Yên.
Chỉ có một phòng cách văn phòng của Lục Hi, cô gõ cửa một cái, vẫn đang thầm cảm thấy may mắn vì không đụng phải Lục Hi, không ngờ cửa vừa mới mở liền thấy hai người đang ngồi tiếp khách ở ghế salon giữa phòng.
Bước chân Thẩm Dĩnh dừng lại, nếu không phải còn có thư ký ở đây, cô thật sự muốn quay đầu rời đi.
Hiển nhiên, Lục Hi cũng không ngờ tới sẽ ở văn phòng Lưu Sinh Yên gặp được cô, đôi mắt tối đen hơi gợn sóng, nhưng rất nhanh liền bị chặn lại, ánh mắt áp đảo cũng theo đó rời đi. Thời gian dừng lại ở trên người cô chưa đến ba giây, rất nhanh vượt qua.
Thẩm Dĩnh lúc đầu muốn rời đi nhưng bị phản ứng này của anh kích thích lập tức thay đổi ý định, nếu anh đã không thèm để ý, việc gì cô phải trốn tránh?
Lưu Sinh Yên thấy Thẩm Dĩnh đi tới, tưởng rằng tìm Lục Hi: “Các ngươi có việc cần nói? Có cần tôi tránh mặt một chút không?”
Không ngờ Thẩm Dĩnh trực tiếp gọn gàng dứt khoát nói: “Lưu tổng, tôi đến để tìm anh.”
“Tìm tôi?” Ánh mắt Lưu Sinh Yên lướt qua gượng mặt lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh, hơi khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Dĩnh hít vào một hơi: “Liên quan tới chuyện của bạn tôi, tôi muốn nói chuyện một mình với anh.”
Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘một mình’, sợ Lục Hi không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
Lưu Sinh Yên nghe xong lời này liền hiểu chuyện tối hôm qua anh cùng Phùng Tuyết Du…
“Đang là giờ làm việc, có chuyện riêng đợi giờ tan tầm lại nói.” Không đợi hai người nói chuyện thêm nữa, một âm thanh lạnh lẽo chen vào.
Sau khi Thẩm Dĩnh cọ xát, không nhịn được nói: “Lục tổng làm sao biết là việc tư, ngộ nhỡ là việc công thì sao?”
“Việc công thì càng không thể nói ở chỗ này.” Anh đặt tập tài liệu trên tay xuống, ánh mắt yếu ớt nhìn vào người cô, mang theo vài phần xét hỏi cường thế: “Em đây là báo cáo vượt cấp?”
Báo cáo vượt cấp.
Bốn chữ này lọt vào tai Thẩm Dĩnh thật sự là châm chọc: “Lục tổng thật sự là công tư phân minh.”