Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

100 Cách Cưng Vợ

CHƯƠNG 148: ÁO MŨ CHỈNH TỀ, LÀM CHUYỆN KHÔNG NGHIÊM CHỈNH

Trong lúc hoảng loạn, Thẩm Dĩnh thuận miệng đem địa chỉ nói ra, người đàn ông không hề do dự tiếp tục kéo cô, không để ý liền lấy điện thoại dập máy.

Phùng Tuyết Du chờ thật lâu không thấy Thẩm Dĩnh trở về, đi dọc theo hành lang cũng không tìm thấy.

Cô tiến lên, kéo tay một người đàn ông: “Cô làm gì vậy?”

Chuyện tốt bị cắt đứt, người đàn ông chuẩn bị nổi giận, ánh mắt chuyển đến khuôn mặt xinh đẹp của Phùng Tuyết Du, câu chửi bậy lập tức đổi thành đùa giỡn: “Ồ, hoa tỷ muội? Vừa hay, xuất hiện cũng một lúc.”

Người đàn ông đưa tay đến vuốt ve Phùng Tuyết Du: “Cút!”

“A, cút? Một lát nữa liền để cô gọi ca ca, muốn ngừng mà không ngừng được!”

Thấy hai người vẫn không đi, người đàn ông nghiêng người nháy mắt với một người bạn khác ở phía sau, sau khi ngầm hiểu liền đi tới cùng hắn vừa túm vừa kéo lôi người đi vào bên trong.

Loại chuyện vậy trong quán bar rất phổ biến, mọi người đều say khướt căn bản không ai quan tâm.

Thẩm Dĩnh đã cực kỳ say, thân thể dặt dẹo không dùng sức được, nhiều lần bị lôi kéo thấy sắp bị kéo vào phòng, cô hé miệng đang chuẩn bị cắn cho đối phương một nhát, bỗng nhiên sau lưng có một cơn gió lạnh lướt qua, chỉ thấy một bóng đen nặng nề áp lực, ngay sau đó người đàn ông liền bị kéo tay lão đảo ngã lăn ra ngoài.

Người đàn ông không có phòng bị, chỉ cảm thấy miệng đau rát, cả người bị một cỗ sức lực kéo ngã, mông nện xuống đất dường như bị rách ra, đau đớn không thôi.

Vừa rồi còn có thần sắc tán gái, lúc này chỉ có thể không chú ý tới hình tượng mà nằm co quắp dưới đất, hắn ngẩng đầu định xem người tới là ai, không ngờ ánh mắt nhìn thấy đã sợ đến sắp tè ra quần.

“Lục, Lục tổng?”

Không tệ, còn biết anh là ai.

“Mày động vào cô ấy?” Môi mỏng Lục Hi hé mở, mấy từ này đã thành công khiến cho người đàn ông này chết cứng tại chỗ.

Hắn cố nén chịu đau đớn từ tư thế nằm ngửa thành nửa nằm sấp: Không có không có, tôi không có… A!”

Không đợi nghe hắn giải thích xong, Lục Hi đã hung hăng đấm một quyền vào mặt hắn, nắm đấm của anh rất cứng, một đấm này hạ xuống dười như có thể nghe thấy tiếng gãy mũi của người đàn ông kia.

Tiếng nhạc trong quán bar không ngừng, nhưng bên cạnh lại có rất nhiều người đang theo dõi, quản lý quán bar cùng bảo vệ cũng không dám làm bừa, không phải là không muốn ngăn cản, mà là… Không dám.

Lục Hi là ai, toàn bộ thành phố J chỉ cần hỏi thăm một chút, không ai là không biết, đặc biệt những nơi như quán bar này, phàm là các quán bar được thành lập trong khu vực, ông chủ đều dặn đi dặn lại, không biết ai cũng không sao, nhưng chỉ riêng Lục Hi thì phải quen mặt.

Cho dù anh có phá hủy đi nơi này, phỏng chừng ông chủ cũng không dám đánh một cái rắm.

Lục Hi một đấm lại tiếp một đấm, hận không thể đánh hắn thành một bãi bùn nhão, mũi và miệng của người đàn ông đều chảy máu, mãi cho đến khi hắn không còn phải ứng gì ngất đi thì anh mới ngừng tay.

Bên trong thế giới của người lớn, anh đặc biệt coi trọng việc dùng cái đầu và thủ đoạn, cũng khinh thường nhất chính là dùng nắm đấm nói chuyện, đây là lần đầu tiền anh trực tiếp động tay đánh như vậy.

Nhìn thấy Thẩm Dĩnh bị hắn ôm vào trong ngực, căn bản là không kiềm chế được.

Chiếc khăn tay màu trắng nhẹ nhàng lau lòng bàn tay, động tác ưu nhã giống như một giây trước là hai người khác nhau.

Thẩm Dĩnh hoàn toàn choáng váng, rượu trên người đều chậm nửa nhịp, núp ở một góc, đứng cũng không thẳng nổi.

Mọi người ở đây xem hết trò hay, lúc này trong lòng yên lặng vã mồ hôi thay cho Thẩm Dĩnh, chỉ thấy người đàn ông cúi người không nói hai lời liền bế người phụ nữ lên, mặc dù động tác rất mạnh nhưng vẫn thận trọng che cổ của cô, động tác khiến cho những người phụ nữ xung quanh đều thở dài ghen tị.

Phùng Tuyết Du còn có thể đứng thẳng đi lại, ở phía sau thất tha thất thểu đi ra khỏi quán bar, lúc ra ngoài liền thấy Lục Hi nhét Thẩm Dĩnh vào trong xe, vội vàng chạy chậm đi qua, chỉ tiếc chân không nghe sai khiến, vấp ngã một cái đập đầu ngã xuống đất…

Phùng Tuyết Du kinh hô một tiếng, nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp đón đau đớn, nhưng cảm giác đau trong tưởng tượng lại không tới, thay vào đó là một cái ôm cứng rắn ấm áp.

Ai?

Sao lại không bị đau?

Một giây, hai giây, năm giây… Phùng Tuyết Du mở to mắt, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú gợi nhớ lại những ký ức sâu sắc và tệ hại trong lòng.

Lại là cô ta? !

“Sao anh lại ở đây?” Phùng Tuyết Du hận không thể nhảy xa ra ba mét, người đàn ông không biết phải làm sao đã nhanh hơn cô một bước, ấn cô vào trong ngực.

Giọng nói trầm thấm từ đình đầu phát ra: “Đừng lăn qua lăn lại, nếu không lần này tôi sẽ trói cô lại.”

Nói đến từ trói, trong đầu Phùng Tuyết Du dường như lập tức xuất hiện tình cảnh bi thảm của mình lần trước, nhưng mà…

“Anh thả tôi ra! Tôi muốn đi tìm Thẩm Dĩnh!” Cô nói xong liền giãy dụa hướng đi về phía xe Lục Hi.

Lưu Sinh Yên chỉ dùng hai phần sức lực để trị cô nghe lời, trên mặt đầy sự bất đắc dĩ: “Người ta là vợ chồng, cô xem náo nhiệt làm gì?”

“Vậy cũng không được! Chính Lục Hi buổi tối có về ngủ đâu, dựa vào cái gì quản Thẩm Dĩnh!” Phùng Tuyết Du càng nói càng tức giận, nhìn thấy chiếc xe đang lái đi, cơn tức giận dâng lên, bàn tay hung hắc lắc mạnh vào vai Lưu Sinh Yên: “Các ngươi làm luật sư chẳng có thứ gì hay! Đàng hoàng, áo mũ chỉnh tề không làm chuyện nghiêm chỉnh.”

Lưu Sinh Yên: ? ? ?

Phùng Tuyết Du từ trong ngực anh vùng ra, chỉ vào khuôn mặt đẹp trai trước mắt, rất hung dữ: “Nhìn cái gì, chính là nói anh đấy!”

“…” Được nha, sống ba mươi hai năm đây là lần đầu tiên bị một người phụ nữ chỉ thẳng vào mặt mắng, cảm giác này rất mới lạ.

Phùng Tuyết Du mắng xong xoay người rời đi, cũng không thèm dừng lại, mặc dù cô cứ đi được ba bước thân thể lại không nghe theo sai khiến nhưng tấm lưng lại lộ ra một sức mạnh kiên cường.

Lưu Sinh Yên lắc đầu, vẫn lo cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đành phải lấy xe từ từ chạy phía sau lưng cô, còn cố ý mở đèn chiếu sáng lên người cô.

Phùng Tuyết Du cố gắng phớt lờ người và xe ở phía sau, bị ánh đèn xe chiếu sáng làm cô đau mắt, không thể nhịn được nữa rốt cục gõ cửa xe người đàn ông.

‘Rầm rầm rầm’ ba tiếng gõ rất vang, đủ để nhận ra sự tức giận của cô đến mức nào.

Lưu Sinh Yên ngồi ở trong xe nhìn người phụ nữ đang say với vẻ mặt tức giận đứng ở bên ngoài, lại muốn cười, thảnh thơi hạ cửa sổ xe xuống, nụ cười trên mặt đã thu hồi: “Làm gì vậy?”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!