CHƯƠNG 147: QUẦY RƯỢU HỖN LOẠN
Sau khi Thiệu Mộc Giai trở lại thành phố J, không được mấy ngày liền bị Đoàn Quý Phương và La Linh Phân tìm tới cửa, lại đụng Lạc Hi bên này, vốn định tạm chấp nhận đi theo Đoàn Trí Thiên, mặc dù anh ta bây giờ đang sa cơ thất thế, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, tốt xấu còn có một công ty chống đỡ.
Chỉ là cô không hề nghĩ tới chuyện xảy ra ở thành phố Q vậy mà lại truyền tới tai Đoàn Quý Phương.
Lúc Đoàn Quý Phương chất vấn cô, cô không thừa nhận, nhưng không ngờ nghe được rằng Thẩm Dĩnh tiết lộ ra ngoài, lần này ngay cả cơ hội giải thích cô cũng không có.
Đoàn Trí Thiên trực tiếp thu hồi lại tất cả đồ đạc của cô, đồng thời sẽ không bao giờ ở bên cô nữa, nhà họ Đoàn cũng quay lưng lại với cô.
Thiệu Mộc Giai hận, hận không thể rút gân lột ra Thẩm Dĩnh, cũng vào lúc này, nhận được một cuộc điện từ một người phụ nữ thần bí.
“Cô là ai?”
Giang Sở Tinh vuốt ve chuỗi vòng tay trân châu trong tay, ánh mắt chợt lóe lên: “Cô không cần phải quan tâm tôi là ai, cô chỉ cần biết rằng tôi có thể giúp cô, như vậy là đủ rồi.”
“A, khẩu khí của cô thật lớn!” Thiệu Mộc Giai căn bản không tin: “Cũng không dám báo ra tên họ, tôi dựa vào cái gì để tin cô?”
Giang Sở Tinh lạnh lùng câu môi: “Chỉ bằng tôi biết hiện tại cô đang bị dồn đến đường cùng, bằng việc tôi hiểu rõ tất cả mọi chuyện của Lục Hi và Thẩm Dĩnh, cô bây giờ bị Thẩm Dĩnh chơi đến rất thảm đi, còn mất đi chỗ dựa ở phía nhà họ Đoàn…”
Thiệu Mộc Giai lúc đầu cũng định cúp máy, sau khi nghe được câu này động tác bỗng nhiên dừng lại: “Cô rốt cuộc là ai! ?”
“Tôi là ai không quan trọng, cô chỉ cần làm theo những gì tôi nói, chắc chắn không thể sai.”
“Cô muốn làm gì?”
“Đến thời điểm thích hợp tự nhiên tôi sẽ nói cho cô, trong khoảng thời gian này cô nên yên tĩnh một chút, không cần lao lên như con thiêu thân, nếu không thì không ai có thể giúp được cô.”
Thiệu Mộc Giai chột dạ: “Tại sao cô phải giúp tôi?”
Giang Sở Tinh giống như nghe được một chuyện cười: “Tôi giúp cô đạt được điều cô muốn, cô cũng phải cho tôi thứ tôi muốn, rất công bằng không phải sao?”
Thiệu Mộc Giai còn muốn nói điều gì, Giang Sở Tinh đã không có kiên nhẫn để nghe tiếp, lỗ tai cực kỳ nhạy bén nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân đang đến gần, vội vàng ngắt lời cô: “Sau này tôi sẽ liên hệ cô, cúp đây.”
Điện thoại vừa ngắt kết nối, Lý Vĩ đã đến trước mặt cô, ánh mắt nhìn lướt qua điện thoại di động của cô, sắc mặt hơi nghi ngờ một chút, nhưng bản thân là nhân viên, anh ta tự nhiên cũng không hỏi quá nhiều: “Cô Giang, vừa làm kiểm tra xong, cô nên nghỉ ngơi một lát.”
Giang Sở Tinh vội vàng điều chỉnh nét mặt của mình, giả vờ nhẹ nhõm cười: “Vừa gọi điện thoại cho Lục Hi xong, ví tiền của anh ấy rơi ở đây, tôi cũng nên đi nghỉ ngơi.”
Nghe được câu này, lại nhìn vẻ mặt hạnh phúc của người phụ nữ, trong lòng Lý Vĩ có chút chua chát không nói ra được, ngay từ lần đầu tiếp xúc với cô khi cô về nước, anh liền quan tâm đến người phụ nữ này, phần cảm giác này tới cũng nhanh, thậm chí có chút không thể giải thích được, nhưng lại tồn tại rất chân thực.
Anh không thể không chú ý.
Giang Sở Tinh quay người đi về phòng ngủ, mới vừa đi được mấy bước đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lại quay người quay trở ra, nhìn khuôn mặt hơi thô kệch của Lý Vĩ, cố gắng nuốt xuống sự ghét bỏ trong lòng, giả vờ cảm kích nói: “Đúng rồi, cám ơn anh đã đưa số điện thoại Thiệu Mộc Gia cho tôi, không có ý gì khác, chỉ là tôi không muốn cô ta tiếp tục quấy rối Lục Hi, anh cũng đừng nói ra ngoài, được không?”
Đối với hành động của Thiệu Mộc Giai với Lục Hi, Lý Vĩ cũng có nghe nói, mà Giang Sở Tinh vẫn luôn yêu Lục Hi, cô chỉ cảnh cáo một chút, cũng có thể hiểu được.
“Cô yên tâm tôi sẽ không nói.”
Tảng đá treo trong lòng Giang Sở Tinh rốt cuộc cũng bỏ xuống: “Cám ơn anh, về sau anh đừng gọi tôi là cô Giang, lúc không có ai thì gọi tôi là Sở Tinh là được rồi.”
Mặc dù trong lòng cô rất xem thường Lý Vĩ, bộ dáng của anh ta thô kệch như vậy, nhưng nghĩ hiện tại anh ta vẫn còn có tác dụng liền nhịn xuống.
Nghe thấy cô nói như vậy, Lý Vĩ lập tức cảm thấy mình làm gì cũng đều đáng giá, ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ tràn ra: “Sở Tinh?”
“Ừm!” Lúc này Giang Sở Tinh mới hài lòng đi vào phòng.
…
Thời gian Thẩm Dĩnh và Lục Hi bằng mặt không bằng lòng kéo dài thẳng đến một tuần, trong đoạn thời gian này, bọn hắn mỗi ngày đều đúng giờ đi làm, cũng cùng ăn cơm một chỗ, ngẫu nhiên Lục Hi tăng ca, nhưng cũng không giống trước đó buổi tối không về ngủ, nhưng Thẩm Dĩnh vẫn cảm thấy có nhiều thứ không giống trước đó.
Ví dụ như lúc anh ở thư phòng bận rộn, không còn có chủ động để cô đi vào, lại ví dụ như, lúc anh về muộn vẫn luôn không chủ động nói đến lý do cho cô biết.
Đây là lần đầu tiên Lục Hi khiến cho Thẩm Dĩnh có cảm giác đắn đo khó định và bối rối, thậm chí cô không biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Kiềm chế, buồn rầu, phiền muộn, các loại cảm xúc đan xen vào nhau, Thẩm Dĩnh cuối cùng không chịu nổi, đúng lúc buổi tối Lục Hi lại có việc, cô liền gọi Phùng Tuyết Du đến uống rượu.
Bạn cũ gặp mặt, không cần nói thêm điều gì, sau vài chén rượu giữa tôi và cậu không có bất cứ bí mật gì, Thẩm Dĩnh đem toàn bộ những chuyện xảy ra gần đây kể hết ra, Phùng Tuyết Du hùa theo mắng Lục Hi, hai người ôm chai rượu vậy mà cười ngây ngô.
“Người đàn ông này mọi thứ đều tốt.”
“Đúng!”
“Bọn họ dựa vào cái gì mà muốn làm gì thì làm đó? Xách giày cũng không xứng!”
“Đúng!”
Sau khi uống rượu trên bàn xong vẫn chưa hết hứng, gần đây có một quán rượu nhỏ, Phùng Tuyết Du đã được phát thẻ, hai người lập tức phối hới với nhau di chuyển chiến trường đi qua bên đó tiếp tục.
Phùng Tuyết Du lấy lại tâm tình, trực tiếp muốn một tháp rượu, cao thấp chồng chất cùng nhau, khiến hai người đàn ông bên cạnh trợn tròn mắt nhìn, người quản lý quán bar còn ngang nhiên nói cảm ơn.
Chỉ cần mỗi rượu, cũng không cần thêm những cái khác, uống hết tác dụng rất lớn, chỉ trong chốc lát một chút lý trí còn lại của Thẩm Dĩnh cũng không biết đã bay đi đến đâu, cô cầm điện thoại đến nhà vệ sinh muốn rửa mặt, bị một người đàn ông trẻ tuổi chặn đường.
“Cô em xinh đẹp, một mình đến đây sao?” Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi in hình hoa dài tay, mái tóc được chải truốt kỹ lưỡng, rất chỉnh tề, nước hoa trên người hắc đến chóng mặt.
Thẩm Dĩnh bị choáng đầu, vừa ngửi liền thấy buồn nôn, đẩy hắn ra muốn đi về phía nhà vệ sinh, không ngờ mới đi ra được một bước, liền lại bị người này níu lại cổ tay: “Đừng đi, uống cùng anh một chén!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!