CHƯƠNG 106: CÃI NHAU CHIẾN TRANH LẠNH
Chiến tranh lạnh bắt đầu rất đột ngột, kể từ ngày Thẩm Dĩnh xem trộm điện thoại của anh, cô không hề trở lại phòng ngủ, vẫn luôn ngủ ở phòng khách bên cạnh phòng ngủ.
Nhưng mà Lục Hi, người vẫn luôn đợi cô kết thúc thời kỳ sinh lý, cũng không có bất cứ biểu hiện gì, vẫn là dáng vẻ không quan tâm đến cô.
Thật ra, anh bận rộn rất nhiều việc, phải xử lý Đoàn Trí Thiên, còn có vụ kiện ly hôn của cô, có chút sứt đầu mẻ trán, chỉ có điều những chuyện này Thẩm Dĩnh không biết mà thôi.
Cô cho rằng anh tức giận chuyện buổi tối hôm đó cô xem trộm điện thoại của anh, cho nên mới có thái độ như vậy
Ở công ty, ngoại trừ mỗi tuần trong cuộc họp có thể nhìn thấy anh một lần, còn những lúc khác muốn nhìn thấy anh đều là hy vọng xa vời. Ở nhà, hai người việc ai người ấy làm, anh ở phòng làm việc đến tận rạng sáng, căn bản không lộ mặt ra ngoài.
Có một lần buổi tối, Thẩm Dĩnh biết anh vẫn chưa ngủ, khi ăn bữa khuya, cô phải cúi thấp mặt, nhìn thấy cô ăn ngon miệng, người đàn ông này chỉ lãnh đạm liếc nhìn cô, nói một câu: “Nhỏ tiếng thôi, ồn quá.”
Thẩm Dĩnh tức giận, thiếu chút nữa bị mì làm cho sặc chết, không có cách nào phản ứng lại anh.
Thời gian dần trôi qua, từ lúc hờn dỗi ban đầu, đến cuối cùng cũng có chút ỉu xìu, cả người giống như quả cà tím trong sương giá, không có chút tinh thần nào cả.
Tình trạng này kéo dài suốt một tuần, thẳng đến ngày chính thức mở phiên tòa về vụ kiện cáo ly hôn của cô. Người đàn ông cứng hơn kim cương đó đột nhiên lại bị bệnh.
Thẩm Dĩnh mới đầu không biết, vốn là muốn mượn vụ kiện lần này để nói với anh hai câu, không ngờ gõ cửa phòng nửa ngày cũng không có người đáp lại, cô xoay nhẹ tay nắm cửa, cửa mở ra.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, rèm cửa sổ kéo kín, người đàn ông nằm trên giường đang vùi mình vào chiếc chăn màu sẫm, chỉ lộ đầu và một cánh tay cường tráng.
Thẩm Dĩnh nhìn thời gian, mười rưỡi sáng rồi, mặc dù nói hôm nay mở phiên tòa, họ không cần phải đến công ty, nhưng… Anh lúc nào cũng ngủ nướng như vậy ư?
Ở chung lâu như vậy, Thẩm Dĩnh từ trước đến nay cũng chưa từng nhìn thấy Lục Hi rời giường quá tám giờ.
“Lục Hi?” Thử thăm dò hét lên, người nằm trên giường vẫn không có chút động tĩnh nào, cô lại tiếp tục hét, vẫn yên lặng như cũ.
Thẩm Dĩnh nhíu chặt mày, cuối cùng ý thực được có gì đó không đúng lắm, nhẹ nhàng di đến bên cạnh giường anh, nửa gương mặt của anh đều cuốn chặt trong chăn, nhìn không ra gì cả.
Thò tay đẩy vai anh, nâng cao giọng: “Lục Hi?”
Lần này, anh cuối cùng cũng cử động, lật người lại đưa lưng về phía cô, cuống họng khàn khàn giống như hòn đá chưa được mài giũa, nghe rất cấn tai: “Đi ra ngoài.”
Giọng nói này…
Trong lòng Thẩm Dĩnh trầm xuống, cũng không quan tâm những thứ khác, đặt tay dán lên trán anh, nhiệt độ nóng bỏng thoáng chốc truyền đến lòng bàn tay cô, nhiệt độ cao đến mức dọa người.
“Anh sốt rồi?” Thẩm Dĩnh ngồi xổm bên giường, mạnh mẽ kéo chăn xuống, sắc mặt của anh rất kém, hô hấp cũng rất nặng nề: “Đi bệnh viện thôi, hiện tại, ít nhất anh cũng đang sốt cao rồi.”
Người đàn ông cuối cùng cũng mở mắt, đôi mắt phân rõ hai màu đen trắng, pha lẫn sự mệt mỏi: “Tôi bảo em đi ra ngoài.”
“Tôi không ra.” Thẩm Dĩnh bị anh nói như vậy liền tức giận, vừa lo lắng vừa gấp gáp: “Anh cứ như vậy thì sao được, đi bệnh viện tiêm một mũi là khỏi thôi.”
Nói xong, Thẩm Dĩnh đột nhiên nghĩ tới La Quyết Trình: “Hay là để tôi gọi điện thoại cho bác sĩ La, bảo anh ấy tới đây?”
“Không cần”. Giọng nói của anh có chút khó chịu, giống như bị cô làm phiền rất nhiều, chỉ vào hộp thuốc đặt ở trong tủ bên cạnh: “Đưa thuốc cho tôi.”
Thẩm Dĩnh vội vàng đi lấy, tìm được thuốc hạ sốt và cặp nhiệt độ. Giúp anh uống thuốc xong, cô đo thử nhiệt độ cho anh, vậy mà lại hơn ba mươi chín độ: “Nếu như lúc nữa nhiệt độ không giảm, chúng ta liền đến bệnh viện.”
Lục Hi qua loa đáp lại lời cô, uể oải nhắm hai mắt lại, tiếp tục ngủ.
Nghĩ đến khoảng thời gian này, mỗi tối anh đều bận rộn trong phòng làm việc đến muộn như vậy, trong lòng Thẩm Dĩnh cũng không có tư vị gì. Sự chua xót không ngừng vây quanh lòng cô, một người cường tráng như vậy, phải mệt mỏi nhiều đến mức nào mới đổ bệnh cơ chứ?
Trước đây, vĩnh viễn là bộ dạng kiên cố không thể phá vỡ nổi, đến nỗi cô còn suýt nữa cho rằng người đàn ông này sẽ không bao giờ bị bệnh.
Nhưng sau khi rũ bỏ thân phận đẹp đẽ, tôn quý, anh cũng chỉ là một người bình thường, không ăn cơm sẽ đói, bị bệnh sẽ khó chịu mà thôi.
Thẩm Dĩnh vắt khăn ướt đặt lên trán anh, may mà qua một tiếng, nhiệt độ cũng đã giảm xuống ba mươi tám độ, co vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc anh, đến tận khi luật sư Nghiêm gọi điện thoại tới.
Thẩm Dĩnh cầm lấy điện thoại đi ra ngoài hành lang nghe máy, điện thoại vừa mới kết nối, liền nghe thấy giọng nói hưng phấn của luật sư Nghiêm: “Cô Thẩm, chúc mừng cô, vụ kiện lần này thắng rồi.”
Nghe được tin tức này, Thẩm Dĩnh sững sờ một lúc lâu, đợi lâu như vậy, chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng cũng có kết quả rồi. Bất giác, năm đầu ngón tay cô nắm chặt vào điện thoại, thậm chí còn khẽ run lên.
“Sau khi ly hôn, năm mươi phần trăm trong tổng số tài sản chung của hai vợ chồng sẽ thuộc về cô, bao gồm bất động sản và động sản. Còn có quản lý tài sản đầu tư của hai vợ chồng cô, ngoài ra còn có những phán quyết khác liên quan đến việc đe dọa và xâm hại danh dự của cô. Đoàn Trí Thiên phải bồi thường phí tổn thất là ba tỷ sáu.” Luật sư Nghiêm nói kết quả tuyên án với Thẩm Dĩnh: “Đương nhiên, Đoàn Trí Thiên nhất định sẽ kháng án, nhưng cơ hội kháng án thành công rất nhỏ.”
Thẩm Dĩnh thở dài một hơi: “Được, tôi biết rồi.”
“Thủ tục cụ thể còn phải gặp mặt nói chuyện, phía sau nếu như kháng án bị bác bỏ, chính là vấn đề phân chia tài sản, đến lúc đó phối hợp một chút là được rồi.”
Thẩm Dĩnh gật đầu: “Vất vả cho anh rồi, luật sư Nghiêm.”
Phán quyết như vậy đối với nhà họ Đoàn mà nói, gần như là đả kích có tính hủy diệt. Chuyện Đoàn Quý Phương và La Linh Phân sợ nhất đã xảy ra rồi, đa số tài sản của nhà họ Đoàn để nằm dưới danh nghĩa Đoàn Trí Thiên, mà khi đó, bởi vì nhà họ Đương kiêng nể vị trí của Thẩm Tri Lịch, nên không dám đem toàn bộ tài sản đi công chứng trước khi kết hôn, năm mươi phần trăm tài sản cũng đã đủ lấy nửa cái mạng nhà họ Đoàn rồi.
Không cần nghĩ cũng biết họ sẽ sụp đổ nhiều như thế nào.
Nghĩ đến đây, Thẩm Dĩnh vì để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn mà gọi đện thoại cho Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh: “Ba mẹ, gần đây hai người phải cẩn thận một chút, tốt nhất là chuyển đến ở khách sạn một khoảng thời gian, vụ kiện thắng lợi rồi, đoán chừng người nhà họ Đoàn sẽ tìm đến gây phiền phức cho hai người.”
Nghe được tin tức này, hai người đều rất kích động: “Được được, mẹ và ba con nghe theo con, chỉ cần thắng kiện, quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Dĩnh mới phát hiện, khóe mắt của mình đã có chút ẩm ướt. Cô không hề muốn khóc, chỉ là không kiểm soát được cảm xúc, đưa tay lên lau nhẹ khóe mắt, không quên người đàn ông vẫn đang sốt cao nằm trong phòng.
Nhưng mà trong nháy mắt xoay người, lại dính chặt tại chỗ.
Không biết Lục Hi đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, cách cô có hai bước, đủ để nghe được tất cả cuộc nói chuyện của cô.
“Thắng kiện rồi.” Giọng nói của người đàn ông rất khàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!