Hướng Mạc Tâm một giây trước còn đang tập trung vào người đàn ông trung niên, giây sau đã bị tóm gọn trong vòng tay của một nam nhân xa lạ.
Nam nhân kìm chặt cô, không để cho cô có cơ hội ngẩng đầu lên nhìn mặt mình, thậm chí cô còn bị dí súng vào đầu. Vậy nên chỉ cần cậu ta lỡ tay bóp cò, cô sẽ chầu trời ngay lập tức.
Nhiệt độ lạnh lẽo của đầu súng khiến cô tỉnh táo và ý thức được tình hình lúc này nguy hiểm hơn bao giờ hết.
" Ông còn không nói thật? Đừng trách tôi độc ác! "
Nam nhân ấn mạnh mũi súng vào đầu Hướng Mạc Tâm hơn, dường như không còn kiên nhẫn được nữa.
Bởi vì đêm nay, anh trai cậu và người phụ nữ thâm độc kia đã chính thức trở thành hôn thê. Trong khi Tư Duệ lại cô đơn lạc lõng cùng với đứa con hai tháng tuổi còn chưa thành hình.
Cậu sao lại không tức giận cho được! Sao lại không mất kiên nhẫn cho được!
Bằng chứng đã có trong tay, nếu đêm nay vẫn chưa thể tìm ra tung tích của cô, Châu Sở Kiệt cậu sẽ lập tức trở về rạch nát bộ mặt giả dối của người phụ nữ kia. Chứng minh cho Cao Lãng thấy ả ta không hề đơn thuần thanh cao như vẻ bề ngoài.
Cậu vẫn luôn tự hỏi, tại sao Cao Lãng lại không nhìn ra con quỷ trong lốt người của Đồng Giai Lị trong khi A Vinh lẫn A Sở đều đã sinh nghi ngay sau khi ả ta đuổi hết tất thảy người làm cũ của Cao gia, thay hoàn toàn hầu nhân mới?
Tại sao anh vẫn luôn nghe và toại nguyện mọi yêu cầu của cô gái kia dù cho nó có vô lý đến như thế nào?
Tại sao anh lại mù quáng tin vào cô ta không một chút nghi hoặc? Là vì Đồng Giai Lị quá nhập vai, diễn quá tốt? Hay là vì anh còn nuôi một chút tình cảm với cô ta?
Tại sao thay vì kiên trì tìm kiếm Tư Duệ, anh lại dễ dàng thỏa thuận đính hôn với Đồng Giai Lị để dụ cô trở về trong khi cách này hoàn toàn bất khả thi?
Cao Lãng căn bản bị bức thư kia che mắt. Tư Duệ làm sao có thể trở về khi vừa mù vừa câm, thiếu điều bị điếc nữa thôi! Làm sao cô có thể trở về khi mà đang nằm gọn trong lòng bàn tay ả đàn bà rắn độc kia.
Hơn hết, điều Châu Sở Kiệt lo nhất chính là khi hai người đã gặp lại rồi, nhưng sau tất cả mọi chuyện vừa qua, liệu Tư Duệ có dám tha thứ cho Cao Lãng hay không?
Chính cậu cũng thấy anh trai thật sự không tốt! Tư Duệ là người trực tiếp đón nhận tổn thương, có mang tâm hồn thánh nhân hay Bồ Tát cũng chẳng thể nào rộng lượng nổi.
Trở lại với thực tại, Mạc Khâm bất lực nhìn con gái trong sự kìm hãm của nam nhân, gấp đến độ muốn liều mạng xông tới giằng lấy khẩu súng trên tay cậu.
Trái lại với sự mất bình tĩnh của ông, Hướng Mạc Tâm trông chẳng có chút sợ hãi. Nhưng thật ra tim cô đang đập rất mạnh, gần như ít giây nữa sẽ lập tức nhảy vọt ra bên ngoài, ấy là bởi cái chết đang cận kề.
Nam nhân này không giống với ông chú vừa nãy. Bởi cậu ta thật sự có khả năng bắn chết cô, kể cả khi cậu chỉ cao hơn cô có 5, 6 cm.
" Tôi thật sự không biết mà! Cậu làm ơn thả con bé ra đi! " Mạc Khâm nói đoạn quỳ xuống đất. Đường đường là một vị bác sĩ tiếng tăm tài giỏi nhất nhì thành phố, nay vì đứa con gái duy nhất mà khẩn trương đến mức phải hạ mình cầu xin: " Tôi cầu xin cậu! Đừng làm hại con gái của tôi! Cầu xin cậu! "
Hướng Mạc Tâm sững người.
Người đàn ông xa lạ này vì muốn bảo vệ mạng sống của cô mà phải hạ mình quỳ gối. Thiết nghĩ không người đàn ông nào có thể làm được việc này, trừ phi đó là cha cô! Ông ta thực sự là cha cô!
Phút chốc, Hướng Mạc Tâm cảm xúc hỗn loạn, cô không biết là mình đang vui hay buồn. Đối với người cha đùng một cái xuất hiện sau 16 năm không tồn tại, cô thật sự chẳng biết phải nói gì, làm gì!
Bảo là " Cha kệ con mau rời đi ở đây rất nguy hiểm! " như trong những bộ phim? Hay " Cha ơi cứu con với con sợ lắm! " ?
Không ổn! Nói gì cũng thật sến!
' Cha! ' - Tiếng " Cha " này tại sao khi phát âm lại ngượng miệng đến thế?
Đang nghĩ lung tung, một hình bóng nhỏ nhắn chợt lao vút tới làm lay đảo cả hai người Hướng Mạc Tâm và Châu Sở Kiệt:
" Sở Kiệt, dừng tay! "
Hàn Tiểu Hy hét lớn, làm kinh động tất thảy mọi người có mặt ở đây.
Khi vừa nhận dạng được cái bóng nhỏ nhắn cùng giọng nói vừa rồi là của ai Hướng Mạc Tâm dường như không thể tin vào tai mắt mình:
" Ơ kìa, Tiểu Hy? "
" Tâm Tâm… " Hàn Tiểu Hy giữ cánh tay cầm súng của Châu Sở Kiệt mắt ngấn lệ nhìn cô: " Đừng sợ! Có mình ở đây rồi! "
Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng, ở lối mòn dẫn đến nhà xưởng lại có thêm sự xuất hiện của một nhân vật khác kèm theo giọng nói với ngữ khí dứt khoát như một mệnh lệnh:
" Dừng lại! Tôi sẽ đưa cậu đến gặp người đó! Với điều kiện hãy thả Tâm Tâm ra trước! "
__________________________________
Nam nhân trầm mặc đứng bên cửa sổ, gương mặt điển trai không chút biểu cảm. Mọi tâm tư nỗi lòng của anh đều đã dồn hết vào bức thư đang cầm trên tay.
Anh hơi nghiêng đầu nhìn lại căn phòng quen thuộc bỗng trở nên xa lạ. Nơi này từ hai tháng trước đã không còn sinh khí của một người con gái, trở nên trống vắng đến đáng sợ.
Cao Lãng nhắm hờ mắt, tham lảm cảm nhận mùi hương yếu ớt còn sót lại trong căn phòng, cũng là dư vị cuối cùng của người con gái anh yêu trước khi bỏ đi.
Người làm, vật dụng, nội thất đều đã được Đồng Giai Lị thay đổi hết, chỉ riêng căn phòng này, không một ai ngoài anh được phép đặt chân đi vào nửa bước.
Càng cảm nhận, anh càng nhớ cô!
Cô chê anh cũng được, chán ghét cũng được, mắng chửi cũng được! Anh không trách! Càng không có ý kiến. Cớ sao lại bỏ đi? Cớ sao lại nhẫn tâm cầm theo trái tim anh mà trốn như vậy?
Duệ Duệ, anh đã hồi phục!
Dựa Duệ, anh đã truy tìm em!
Duệ Duệ, anh đã đính hôn với người khác rồi!
Duệ Duệ, tại sao em còn chưa chịu quay về?
Duệ Duệ, em có còn yêu anh không?
Cao Lãng bỗng cảm thấy bên má mình ươn ướt. Anh đưa tay quét nhẹ, là nước mắt.
Đã bao lâu rồi anh mới lại khóc? Bao lâu rồi mới lại rơi lệ vì một người con gái.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Cao Lãng cẩn thận vuốt ve bức thư đã nhàu nát, cẩn thận đọc lại một lần nữa.
Bức thư này anh đã đọc đến nghiền ngẫm, đọc đến nội thương. Nhưng là bây giờ mới chợt phát hiện ra sự khác thường.
Dòng chữ vốn đều đặn, ngay ngắn như con người của cô, kỳ lạ thay trong bức thư này xô ngã hỗn độn, chữ thấp chữ cao, to nhỏ, đậm nhạt có đủ.
Lập tức, anh cầm bức thư đi đến thư phòng, lấy vội giấy bút ra sắp xếp lại các chữ theo từng trường hình dạng kỳ lạ của nó. Kết quả cho ra được khiến Cao Lãng sững người, đồng tử co rút dậy sóng.
' Đùa đấy! Em đợi anh ở lộc phàm Đông Sơn, mau tới đón người ta về nhé! '
___________________________________
Nửa đêm, hai chiếc xe Jeep đi vào sâu bên trong đường núi gập ghềnh, một bên là vách đá, một bên là vực thẳm phủ sương muối trắng xóa. Nhiệt độ so với lúc còn ở nhà xưởng giảm gần 5 độ.
Hướng Mạc Tâm nằm ở ghế sau, cuộn mình trong chiếc áo ấm rộng lớn của anh trai, thiu thiu buồn ngủ. Nhưng nhớ ra điều gì đó, cô cố mở mắt nhìn đến bả vai Hướng Mạc Thâm, song lại di chuyển tầm mắt sang nửa bên sườn mặt người ngồi ở ghế phụ lái, đó hay còn là cha của cô. Vì đường núi rất khó đi, xe hơi thông dụng của ông căn bản không tiện di chuyển nên đã đi nhờ xe này cùng anh em cô:
" Anh hai, anh quen ông ấy sao? "
Hướng Mạc Thâm ngước mắt nhìn gương mặt của cô qua gương chiếu hậu, không đáp.
" Anh biết ông ấy là cha của chúng ta phải không? "
Lần này, đến lượt Mạc Khâm đứng người.
Hỏi mấy lần không thấy ai lên tiếng đáp, Hướng Mạc Tâm bĩu môi, nhằm thẳng người đàn ông kia:
" Chú Mạc, chú thật sự là cha của con à? "
Bị cô đem ra hỏi trực tiếp, Mạc Khâm nhất thời không biết phải đáp lại thế nào. Hướng Mạc Thâm hơi nghiêng đầu nhìn ông, gật một cái:
" Tâm Tâm lớn rồi! Chẳng thể giấu mãi nữa! Cha cứ nói đi! Không sao đâu! "
Trầm ngâm một lát, ông cũng đồng ý, ngoái đầu ra sau nói với Hướng Mạc Tâm:
" Con ngủ trước đi! Về đến nhà ta sẽ cùng mẹ con kể hết mọi chuyện! "
Hướng Mạc Tâm chớp chớp mắt: " Vâng! " Nói rồi lại lia mắt sang bóng lưng anh trai:
" Vậy còn người mà bọn họ đang tìm, sao lại ở chỗ chúng ta? Đó là ai vậy? Anh mà lừa bọn họ bọn là không được đâu đó! Em còn chưa có muốn chết đâu! "
Trước đó khi còn ở chợ, cô vốn không có ác cảm với Hàn Tiểu Hy hay Châu Sở Kiệt, thậm chí còn có ấn tượng tốt. Nhưng bây giờ biết được mình bị người của bọn họ bắt cóc, bị dí cả súng vào đầu, bản năng tự động bật chế độ cảnh giác.
Nhất là cái tên kia, cậu ta vì người tên Tư Duệ mà bất chấp như vậy. Hẳn là quan hệ người yêu đi?
" Tâm Tâm, cái mạng nhỏ của em còn lớn lắm! "
Đi được một lúc lâu, xe vòng vào con đường trải cỏ xanh quen thuộc. Hướng Mạc Tâm nhìn ngôi nhà của mình dần xa, khó hiểu hỏi:
" Đi đâu vậy anh? "
" Mẹ ở chỗ A Thiển, Tư Duệ bọn họ đang tìm cũng ở đấy! "
Hướng Mạc Thâm nói đến đây, cô có thể nhìn ra tia bối rối của người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái.
Sống 16 năm trời, Mẹ Thanh chưa bao giờ nhắc về cha cho cô nghe. Hướng Mạc Tâm cũng không phải chưa từng hỏi qua, nhưng mỗi lần hỏi đều nhận được câu trả lời: " Tâm Tâm, con không có cha! Chỉ có mẹ và anh trai thôi! "
Dần dà, cô chẳng buồn hỏi cũng chẳng thèm để tâm tới nữa. Có cha cũng được không có cũng được. Cô vẫn rất cao lớn và sống tốt.
Hôm nay đột nhiên trở thành đứa trẻ có đủ cha lẫn mẹ, Hướng Mạc Tâm thay vì vui mừng lại chẳng có nhiều cảm xúc lắm, phần lớn đều là hờ hững và thản nhiên.
***
Ở trong nhà nghe liền hai tiếng xe hùng hồn kéo đến trước cửa. A Thiển biết chắc người đã về vội vàng chạy ra đón. Mẹ Thanh cùng cha mẹ A Thiển cũng nối gót theo sau, nét mặt tất thảy đều vỡ òa.
Trước đó mọi người nhận được tin từ Hướng Mạc Thâm đã tìm thấy Tâm Tâm, cô bé vẫn an toàn, khiến ai nấy đều mừng đến rơi nước mắt. Chỉ có một người không tiện đi lại vẫn đang lặng lẽ ngồi ở bộ bàn ghế gỗ trong nhà. Trong lòng ngoài hồi hợp và ngóng chờ ra còn có linh cảm rất kỳ lạ.
Mẹ Thanh gắt gao ôm chầm lấy cô con gái cao hơn mình gần một cái đầu, không kìm được nước mắt nức nở. Những người xung quanh căn bản không để ý đến, người đàn ông kia cũng chẳng ngoại lệ.
" Con nhóc cao kềnh, làm mẹ lo chết được! Con mà có mệnh hệ gì, bà già này phải sống thế nào đây?!! "
Hướng Mạc Tâm nín cười vỗ vỗ lưng mẹ:
" Thâm Thâm bảo mạng con còn lớn lắm hehe! Với cả mẹ già chỗ nào chứ? " Mẹ rất lo cho cô, sao cô lại không biết! Nhưng Hướng Mạc Thanh vốn không nghiêm túc, ở trường hợp nào cũng có thể biến lời nói trở nên bông đùa.
Mắt cô vô thức liếc vào trong nhà, đồng tử thoáng chốc cứng đờ, kinh ngạc không nói thành lời:
" Chị… chị Tiểu Tư? "
Dứt câu, Hướng Mạc Tâm nhẹ nhàng đẩy mẹ ra như một cơn lốc chạy vào bên trong nhà A Thiển.
" Tiểu Tư? " Châu Sở Kiệt và Hàn Tiểu Hy đồng thời kêu lên, nói rồi trợn trừng nhìn nhau. Song, cũng lập tức đuổi theo Hướng Mạc Tâm, theo sau là hai người đàn ông cao lớn.
Tư Duệ, Tiểu Tư… Đây nghiễm nhiên không phải trùng hợp!
Gia đình A Thiển nhìn bóng lưng bọn họ không hiểu chuyện gì. Còn mẹ Thanh thì thầm đoán, đây hẳn là người quen của Tiểu Tư.
Vừa nhìn thấy cô gái nhỏ, sống mũi Hướng Mạc Tâm lập tức cay xè, miệng méo xệch quỳ bên chân ghế bổ nhào vào lòng cô:
" Ôi chị Tiểu Tư, em còn tưởng vài năm tới không gặp được chị cơ đấy! Mới mấy ngày xa nhau mà em nhớ chị lắm chị có biết không? Chị có nhớ em không? "
Tư Duệ còn chưa kịp phản ứng, một thân thể khác đã lại ngồi xuống bên cạnh ôm chầm lấy cô:
" Duệ Duệ, mình Hàn Tiểu Hy đây! " Thanh âm ngọt ngào nấc nghẹn, khiến ai nghe cũng phải đau lòng.
Nhận ra giọng nói quen thuộc đã lâu không được nghe qua, Tư Duệ giật mình, không dám tin. Cô quờ quạng bám lấy cánh tay đang ôm chặt cổ mình, môi run run mấp máy:
' Tiểu… Tiểu Hy…? Là cậu? '
Hàn Tiểu Hy mải khóc, nước mắt che khuất tầm nhìn căn bản không biết Tư Duệ đang hỏi mình nên không đáp. Nhưng dù cô không nói gì, Tư Duệ vẫn chắc chắn rằng mình không nghe nhầm! Đây là Tiểu Hy! Đây thật sự là Tiểu Hy!
Về phần Hướng Mạc Tâm, từ lúc Hàn Tiểu Hy ôm lấy Tiểu Tư, cô bỗng bất động, não bộ đồng thời vỡ ra một điều.
Hóa ra người bọn họ muốn tìm là Tiểu Tư! Hóa ra Tiểu Tư là cô gái mà nam nhân kia bất chấp đến cùng! Hóa ra tên thật của cô là Tư Duệ.
Cô bất giác nhớ tới một dãy số cùng tên hiển thị trong danh bạ của Tiểu Tư lúc mình tiện thể học thuộc. Đúng vậy! Ngoài Cao Lãng được nhắc đến trong TV ra còn có Hàn Tiểu Hy. Chính là cô gái này đây!
Hướng Mạc Tâm quay đầu nhìn Châu Sở Kiệt, hiểu chuyện đứng dậy tránh sang một bên nhường chỗ cho cậu và Hàn Tiểu Hy. Song khép cửa lẳng lặng đi ra bên ngoài.
Hai người đàn ông bắt cóc cô cũng đang đứng đực ở cửa hóng hớt vào bên trong. Trực giác mách bảo cô hai anh ta vô hại. Lúc bắt cóc còn mua cháo quẩy và bánh mì Bà Thất ở chợ huyện cho cô ăn rất tử tế. Thật đúng là dân côn đồ mang trong mình lòng thiên lương trong sáng. Vì vậy, Hướng Mạc Tâm cả gan liếc xéo bọn họ:
" Các chú đừng nhiều chuyện nữa! Có chuyện gì để sau đi! "
A Sở nhìn cô cười gượng, kéo kéo A Vinh:
" Cô bé nói đúng đấy! Đi ra ngoài trước! "
A Vinh lưu luyến nhìn qua khe cửa, thở dài:
" Nhóc con, có biết chúng ta nhớ Tiểu phu nhân như thế nào không? "
Hướng Mạc Tâm nhướng mày:
" Tiểu phu nhân? "
" Đúng vậy! Là bảo bối của ông chủ chúng tôi! Cô ấy cực kỳ thân thiện và dễ thương! Người làm trong nhà ai cũng đều quý mến Tiểu phu nhân! Chúng tôi cũng không ngoại lệ! " A Sở đáp.
Bàn về Tư Duệ, khoảng cách của ba người từng là con tin và kẻ bắt cóc phút chốc biến mất sạch sẽ. Bọn họ mặc kệ mẹ Thanh đang thuật lại các sự việc về Tiểu Tư và Tiểu Hà trong hai tháng vừa qua cho Hướng Mạc Thâm và gia đình A Thiển nghe, ba người cao lớn kéo nhau ra ngồi dưới gốc cây cổ thụ luyên thuyên đủ chuyện.
Hướng Mạc Tâm vốn luôn mặc định Tiểu Tư là thiên kim nhà quyền quý. Không ngờ cô lại chính là phu nhân nhỏ của một ông chủ giàu có.
Nhưng mà người đàn ông ấy là ai nhỉ?
Cái tên Cao Lãng đột nhiên chạy qua trong đầu cô. Nhưng làm sao có thể? Rõ ràng trên TV, anh ta công khai toàn quốc việc đính hôn với người khác cơ mà!
Chắc không phải đâu! Không phải đâu!
" Ông chủ của các chú là cái người con trai kia à? Trông còn trẻ vậy mà ghê vậy! Các người là xã hội đen hả? " Hướng Mạc Tâm nhíu mày tặc lưỡi. Bằng cách nào đó Tiểu Tư thật vi diệu khi vẫn có thể giữ mình đơn thuần trong khi xung quanh đều là xã hội đen. Thật đáng nể phục a!
" Không phải! Cậu ấy là em trai của ông chủ! " A Vinh lên tiếng phủ nhận.
Hướng Mạc Tâm lập tức trợn trừng dẫu môi:
" Ơ kìa, sao ông chủ của các chú lại không đi đến đón bảo bối của mình mà lại nhờ em trai chứ? "
Hai người đàn ông nhìn nhau, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Đúng lúc A Sở chuẩn bị nói gì đó thì A Thiển đã nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt Hướng Mạc Tâm cầm lấy đôi bàn tay thon dài của cô:
" Không bị thương ở đâu chứ? "
Hướng Mạc Tâm đứng hình trong giây lát, sau đó nhìn sang hai người đàn ông ngồi bên cạnh lắc đầu:
" Không sao! Các chú này rất có nhân tính! Bắt cóc còn mua bánh mì bà Thất em thích ăn nữa! Lúc em giận anh còn chưa có tâm lý bằng họ đâu! Chỉ biết quăng tiền với đồ chơi trẻ con qua cho em! "
Những lời này như hàng vạn mũi tên đâm vào lòng tự tôn của một người đàn ông lẫn tình cảm của A Thiển. Hướng Mạc Tâm chán ghét mắng nhiếc hắn ra sao cũng được! Nhưng tại sao lại có thể đem hắn đi so với người đàn ông khác chứ! Hắn không thích! Không muốn!
Hơn thế nữa… Hai tên này vậy mà lại là kẻ đã bắt cóc cô? Lúc cô bị chụp thuốc mê bắt lên xe, A Thiển từ đằng xa trông thấy nên không nhìn rõ mặt. Giờ để ý kỹ mới thấy dáng người lực lưỡng này quả thật không sai!
Ấy vậy mà cô còn có thể thản nhiên ngồi trò chuyện với bọn họ, vô tư như vậy, vui vẻ như vậy? Bảo anh chỉ biết quăng tiền với đồ chơi trẻ con qua cho cô?
Cơn giận dữ cùng ghen tức trong lòng bỗng ồ ạt bộc phát. A Thiển đột nhiệt bế thốc cô lên vai đứng dậy trước sự bất ngờ của A Vinh, A Sở.
" Chuyện đã qua tôi sẽ không tính xổ với các người! Nhưng từ giờ cách xa Tâm Tâm ra một chút! Đừng hòng động vào một sợi tóc của con bé! "
Ba người đàn ông, chiều cao tương đương nhau, chỉ có A Thiển vạm vỡ như chiến binh, có phần vượt trội hơn hẳn. Ánh mắt hắn chưa bao giờ lĩnh một tia cảnh cáo hung ác như vậy, chính Hướng Mạc Tâm còn bị dọa sợ.
Chính vì điều đó, cô càng không muốn có quan hệ gì với người đàn ông này. Nếu trượt đại học trên thành phố phải gả cho hắn thật, cả đời này cô sẽ bị ức hiếp, cả đời này sẽ phải nhìn sắc mặt hắn mà sống.
________________________________
-Còn tiếp-