" Ừ! Nhưng cô bé thích muốn được yên tĩnh! "
Hướng Mạc Tâm không nói gì nữa, cũng biết Tiểu Tư hiện giờ đang ở trên kia nhưng sự hiếu kỳ lại không lớn bằng ý thức tôn trọng quyền riêng tư của người khác. Cô rầu rĩ lén thở dài một tiếng, ngoan ngoãn đi theo Tiểu Hà vào bếp.
Bọn họ đã dọn tới đây sống, là hàng xóm có thể gọi là cách vách, sớm muộn cũng thân thuộc, không cần vội!
Trưa hôm đó Tiểu Tư không xuống nhà dùng bữa trưa, Hướng Mạc Tâm thay Tiểu Hà đem thức ăn lên. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát bóng lưng cô độc của Tiểu Tư.
Tiểu Tư có nụ cười thực đẹp! Chỉ là nụ cười ấy sao lại xa cách quá…
Hướng Mạc Tâm thở dài bước xuống lầu, song cũng chào Tiểu Hà rồi về nhà ăn cơm.
Lúc người rời đi rồi, cô gái ngồi trên ghế bố gỗ theo bản năng quay đầu lại, đôi lông mi dài cong cong khẽ chớp.
_______________________________
Tối hôm ấy, Tiểu Tư nói muốn ra ngoài hít thở một chút, Tiểu Tư liền dắt cô ra đi. Trước cửa nhà là một khuôn viên nhỏ, so với thảm thực vật bên nhà Hướng Mạc Tâm thì nhỏ hơn một chút nhưng cũng có rất nhiều loại cây cảnh khác nhau.
Tiểu Tư được chị giúp việc đỡ ngồi xuống bộ bàn ghế đá sát hàng rào. Nhiệt độ bên ngoài so với trong nhà thấp hơn rất nhiều. Tiểu Tư chưa kịp thích nghi không khổ hắt xì mấy cái. Chị Tiểu Hà lại vội đi vào nhà lấy thêm áo ấm khoác cho cô, dưới chân cũng phủ lên một lớp chăn mỏng.
Xong xuôi, cô khẽ gật đầu một cái thay cho lời cảm ơn. Tiểu Hà biết lúc này Tiểu Tư đang muốn yên tĩnh một mình cũng không làm phiền, chị cười một tiếng vỗ nhẹ vai cô mấy cái rồi đi vào trong nhà.
Không như thành phố sầm uất, đèn điện rực sáng cả một lộ trình. Ở vùng núi xa xôi hẻo lánh này chỉ thấp thoáng được vài điểm sáng leo lắt. Những thứ còn lại đều bị bóng đêm bao trùm, mơ hồ bí ẩn.
Tiểu Tư hít sâu một hơi, theo bản năng ngẩng mặt lên trời đón nhận từng ngọn gió bấc. Phảng phất trong không khí là một mùi hương thơm mát, dịu nhẹ. Cô khựng người, dựa vào hướng gió xác định mùi hương tỏa ra ở bên tay phải, bên đó dường như là nhà hàng xóm.
Cảm giác thân thuộc này, đã bao nhiêu ngày rồi chưa được ngửi thấy - hương thơm của Cẩm Tú Cầu. Mà khi cảm nhận được nó, cô bất giác nhớ tới một người, là người đàn ông mà cô đem cả trái tim yêu thương trân trọng.
Nghĩ đến anh, nét mặt cô dãn ra một chút, khuôn miệng trái tim nhỏ xinh không khỏi cong lên. Bây giờ anh hẳn là đã nhận được giác mạc rồi, mong rằng anh sẽ không giận cô, sẽ tha thứ cho hành động trẻ con trước đó của cô, càng mong anh sẽ sớm hồi phục để đến đây đón cô trở về.
Ngày hôm đó, Đồng Giai Lị đã nói cho cô biết, Cao Lãng bị tai nạn rất nghiêm trọng. Tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng lại phải ở trong phòng hồi sức tích cực. Do bị mảnh kính xe vỡ vụn xược qua hai mắt nên giác mạc bị tổn thương rất nặng, hai chân đồng thời bị gãy, để phục hồi khả năng đi lại bình thường phải mất rất nhiều thời gian.
Nhớ lại, lòng Tư Duệ lại đau nhói khôn tả, trái tim bị sự dằn vặt của chính mình bóp nghẹt. Bảo sao chuyện này tất cả mọi người ai cũng đều giấu không nói cho cô biết. Họ sợ cô lại một lần nữa không chịu nổi cú sốc này.
Cũng chính vì sự đau lòng dằn vặt ấy, mà khi Đồng Giai Lị quở trách cô, cô cũng không phủ nhận, thậm chí có là đề nghị hiến giác mạc cho anh, Tư Duệ cũng can tâm tình nguyện. Chỉ có như vậy, cô mới có thể giải thoát cho lỗi lầm chính mình.
Tư Duệ cứ vậy chìm đắm trong hương hoa Cẩm Tú Cầu cùng nỗi nhớ nhung người đàn ông mình yêu mà chẳng hay biết rằng ở một góc ngôi nhà phía bên tay phải, có một người đang chống cằm nhìn cô chằm chằm.
Hướng Mạc Tâm đem sách vở ra ngoài sân học bài, lại bắt gặp Tiểu Tư đang ngồi ở ghế đá. Điều cô cảm thấy vô cùng kì lạ là Tiểu Tư cứ nhìn sang vườn nhà mình. Tiểu Hà nói Tiểu Tư luôn muốn được yên tĩnh nên cô cũng không làm phiền.
Vừa ngồi ở bàn gỗ vừa quan sát Tiểu Tư một lúc rất lâu, Hướng Mạc Tâm mới đảo mắt theo hướng nhìn của cô ấy. Là khu đất trồng hoa Cẩm Tú Cầu, sát hàng rào ngăn cách giữa hai nhà.
Như vỡ ra điều gì đó, Hướng Mạc Tâm chần chừ một lúc, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm đứng dậy đi đến bên cây Cẩm Tú Cầu, ngắt lấy một bông.
Nghe có tiếng động, Tư Duệ cảnh giác ngồi thẳng dậy, không dám nhìn sang nữa. Nào ngờ chỉ mấy giây sau, có một thứ gì đó bỗng lọt thỏm vào lòng cô. Tư Duệ giật mình há miệng muốn la lên, nhưng tuyệt nhiên chẳng phát ra âm thanh nào. Phía bên tay phải chợt vang lên một giọng nói thánh thót, dứt khoát phá tan sự sợ hãi của cô:
" Đừng sợ! Cái đó cho chị! "
Tư Duệ hoàng hồn, dè dặt đưa tay sờ soạng thứ trong tay, giống một khối tròn tròn, rất to và mềm mại. Thì ra là Cẩm Tú Cầu!
Không kìm được, cô đưa hoa lên mũi tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát này, cảm giác thật dễ chịu và thỏa mãn. Tư Duệ quay sang, như có như không ánh mắt rơi trên người Hướng Mạc Tâm, cong môi khẽ gật đầu.
Thấy cô chịu tiếp nhận bông hoa, còn rất cẩn mực nâng niu, Hướng Mạc Tâm mừng rỡ nở nụ cười thật tươi. Cô không nói gì nữa, lẳng lặng trở về bàn gỗ an vị ngồi học bài. Thỉnh thoảng lại ngẩng lên quan sát người con gái ở phía bên kia.
______________________________
Sáng hôm sau khi vừa bước ra khỏi cửa để đến trường, Hướng Mạc Tâm lại trông thấy bóng dáng mảnh mai quen thuộc đang tựa sát hàng rào mũi tên ngăn cách giữa hai nhà.
Hướng Mạc Tâm nhẹ nhàng đi tới chỗ Tiểu Tư. Tiểu Tư lại vô cùng nhạy bén, chỉ là tiếng bước chân hết sức chậm rãi nhỏ nhẹ cũng đủ để cô ấy phát hiện ra có người đang tới gần.
Vừa nghe tiếng bước chân, Tư Duệ liền biết người sắp tới gần là ai. Cô nở nụ cười gật đầu một cái thay cho lời chào hỏi. Còn không biết đối phương có nhìn thấy hay không cánh tay đã bị ai đó chụp lấy, đặt vào lòng bàn tay cô một vật thể mềm mại, là đóa Cẩm Tú Cầu.
" Em đi học đây! Tạm biệt! "
Hướng Mạc Tâm nói rồi lập tức xoay người rời đi. Cô không muốn làm phiền Tiểu Tư, nếu quá tỏ ra thân thiết, chỉ sợ cô ấy sẽ chán ghét mình.
Cứ như vậy, Tư Duệ thường xuyên ra ghế đá hơn. Mà cứ mỗi lần bắt gặp cô ở đó, Hướng Mạc Tâm lại lặng lẽ đặt vào tay cô một đóa Cẩm Tú Cầu. Dần dà trở thành thói quen của cả hai, lại giống như cầu nối liên kết giữa cô và Hướng Mạc Tâm. Một mối liên kết không có âm thanh, chỉ có tấm lòng và cảm nhận.
Hướng Mạc Tâm thấy cô không nói chuyện, cũng ngầm hiểu ra vấn đề, nhưng là chưa bao giờ đề cập tới hay truy cứu nguyên nhân tại sao. Dù gì cũng chẳng quan trọng! Không phải Tiểu Tư không quan trọng, mà là giữa bọn họ, lời nói không phải là phương tiện giao tiếp duy nhất.
Gần đây, Tiểu Tư đã mở lòng hơn với cô, còn chủ động đứng ở hàng rào đợi cô, thấy có tiếng bước chân biết là của cô liền mỉm cười ngọt ngào. Chỉ một hành động xã giao như vậy thôi cũng đủ khiến Hướng Mạc Tâm vui đến híp mắt.
Lại nói, tất cả đều là nhờ Cẩm Tú Cầu. Cũng vì vậy, mà Hướng Mạc Tâm ra sức chăm sóc vườn hoa hơn, đặc biệt ưu ái loài hoa mà Tiểu Tư yêu thích. Hành động này khiến mẹ cô Hướng Mạc Thanh không khỏi kinh ngạc chép miệng. Bà biết con gái làm vậy cũng là vì Tiểu Tư, chính bà cũng rất có cảm tình với hai cô bé hàng xóm, thường xuyên làm đồ ăn hoặc hái mâm xôi kêu Hướng Mạc Tâm đem sang cho.
________________________________
Tập đoàn Cao thị, tầng 47.
Người đàn ông đứng bên cửa sổ sát đất, phóng ánh mắt đến một nơi xa xăm vô định, trên tay cầm một mẩu giấy đã bị dày vò đến nhàu nát.
Anh thu tầm mắt về đặt trên mẩu giấy kia, cẩn thận đọc lại những dòng chữ chẳng giữ được hình dạng ban đầu một lần nữa.
Đọc xong, anh không khỏi hít một hơi khí lạnh, phẫn nộ vò nát trong tay. Đây đã là lần thứ tám anh muốn băm nghiền nó. Chính thứ cuối cùng người con gái kia vứt lại cho anh cùng với tình cảm của hai người.
Sau một lát tự trần tĩnh, anh run run miết lại tờ giấy, rất lâu cũng không thể phẳng phiu như cũ. So với vết thương lòng của anh bây giờ, cùng một thứ!
Cô vậy mà bỏ rơi anh!
Thật không dám tin cô vậy mà viết thư tuyệt tình với anh! Hà cơ gì? Hà cớ gì?
Là do vẫn còn giận vụ hiểu lầm xảy ra ở nhà hàng sao? Anh còn chưa kịp giải thích với cô, cô đã cao chạy xa bay tránh né anh, bỏ lại anh.
Tốt! Tốt lắm!
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, kèm đó là một giọng nữ:
" Lãng, em có thể vào trong không? "
Cao Lãng không quay đầu, nhíu mày hạ giọng đáp:
" Cửa không khóa! "
Lập tức cánh cửa bật mở, Đồng Giai Lị cầm gậy trong tay, quờ quạng bước vào, bên cạnh còn có một cô hộ lý dìu dắt.
Cao Lãng cố nén tức giận cùng bực dọc xoay người trở lại bàn làm việc. Hộ lý đỡ Đồng Giai Lị ngồi xuống chiếc ghế đối diện nhưng cô ta lại lên tiếng ngăn lại:
" Tôi muốn ngồi cạnh anh ấy! "
Cô hộ lý khẽ đưa mắt nhìn người đàn ông yên vị ở ghế Giám Đốc. Cao Lãng như không để bất cứ ai vào mắt, anh cất mẩu giấy cẩn thận vào một tệp hồ sơ rồi thản nhiên lật tài liệu ra xem.
Thấy anh không nói gì, cô mới dám đẩy ghế sang bên cạnh chỗ anh rồi đặt Đồng Giai Lị ngồi xuống.
Xong xuôi, không để Đồng Giai Lị phải lên tiếng nhắc nhở, cô hộ lý rất biết ý tứ chủ động thối lui ra bên ngoài.
Căn phòng rơi vào trầm mặc, không gian tuy gọn gàng, thoáng đãng nhưng nhiệt khí lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
______________________________
- Còn tiếp -