Ngày hôm sau, Hàn Tiêu Hy rốt cuộc cũng khỏi ốm và đi học trở lại. Cả ba người Tư Duệ, Lý Kỳ Nhan và Hàn Tiểu Hy cùng nhau dùng bữa trưa ở một góc của căn tin trường, vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả. Cách đó không xa, A Vinh cùng A Sở đang lặng lẽ dõi theo tất cả.
" Duệ Duệ, vậy rốt cuộc kẻ đứng sau mọi chuyện là ai? Hắn làm như vậy có chủ đích gì? Thật là quá đáng mà! "
Hàn Tiểu Hy bức xúc nói, khi nào còn chưa biết được kẻ đó, ăn cơm tự nhiên cũng chẳng thấy ngon.
" Đúng đó Duệ Duệ! Mình kỳ thực cũng rất tò mò, dù biết chuyện này là tế nhị! Nhưng mình và Hàn Tiểu Hy mới không phải kiểu người nhiều chuyện, một người thì kín, hai người thì hở! Vậy nên cậu cứ an tâm! " Lý Kỳ Nhan cũng lên tiếng ngay sau đó!
Tư Duệ thở dài một hơi, vẫy gọi hai người bạn ghé sát vào khẽ nói:
" Là một bạn học trong lớp chúng ta! "
" Cái gì? " Lý Kỳ Nhan cùng Hàn Tiểu Hy không hẹn mà thốt lên đầy kinh ngạc, sau đó lại đặt ra hàng loạt suy đoán:
" Lớp chúng ta chẳng phải trước giờ rất tốt sao? Sao có thể thầm ghét cậu mà cất công làm ra chuyện này được? "
" Mình nghĩ là một bạn học nữ, cậu ấy chắc chắn là ghen ăn tức ở với Tư Duệ tài sắc vẹn toàn "
" … "
Trước những suy đoán ấy, Tư Duệ chỉ biết cười trừ phủ nhận:
" Không phải như các cậu nghĩ đâu! "
" Vậy, Duệ Duệ, cậu nói xem, người đó rốt cuộc là ai? "
" Cái này… "
Tư Duệ chần chừ, không phải cô không tin tưởng Hàn Tiểu Hy và Lý Kỳ Nhan, nhưng là đã trót giữ lời hứa với Nhược Thanh và Nặc Hiên, bất luận thế nào cũng không thể đem tên cậu khai ra được.
" Xin lỗi hai cậu… mình… mình thật sự không thể tiết lộ! "
Cả hai nghe vậy đều hụt hẫng thối lui về chỗ lẳng lặng ăn cơm:
" Được rồi! Bọn mình không ép cậu! " Lý Kỳ Nhan lí nhí nói, ăn được một lúc bỗng nhiên đập bàn quát lớn, kinh động đến cả những người xung quanh: " Tốt nhất đừng để tớ biết kẻ đó là ai, tớ nhất định sẽ dạy cho hắn một bài học bất kể nam hay nữ! "
Hàn Tiểu Hy cũng phụ họa thêm một câu: " Mình cũng nhất trí với cậu, chúng ta hợp sức trả thù cho Duệ Duệ! Không để cậu ấy chịu thiệt thòi như vậy được! "
Chỉ có Tư Duệ sắc mặt càng ngày càng khó coi, hai cô bạn học này của cô, từ khi nào lại trở nên giang hồ như vậy? Hẳn là vì chuyện xảy ra với cô đi! Còn nhớ buổi đầu gặp mặt, họ thục nữ, thuần hậu biết bao…
Hơn hết cô cảm thấy thật may mắn vì đã quyết tâm không nói ra cái tên Nặc Hiên cho Lý Kỳ Nhan hay Hàn Tiểu Hy biết. Chỉ sợ họ nhất thời nhịn không nổi đến xử lý cậu thật thì Tư Duệ cô cũng chỉ biết chui lỗ sám hối vì đã nuốt lời.
" Được rồi! Bỏ qua chuyện này chúng ta ăn nốt đi, kẻo hết giờ nghỉ trưa mất thôi!
Đang ăn, Nhược Thanh không biết từ đâu lại chạy tới chỗ mọi người, dáng vẻ cực kỳ khẩn trương.
" Tư Duệ, ra đây với chị một lát, chị...chị có chuyện quan trọng muốn nói! "
Cô dừng ăn, nhìn Lý Kỳ Nhan và Hàn Tiểu Hy rồi lại quay sang Nhược Thanh:
" Học tỷ có chuyện gì nói ở đây luôn được không ạ? " Cô đâu thể cứ vậy bỏ hai người bạn ở đây được.
Nhược Thanh ái ngại đưa mắt sang hai nữ sinh ngồi bên cạnh Tư Duệ, lại nhận được cái nhìn chán ghét từ họ. Cũng chẳng có gì lạ với thái độ ấy, bởi suy cho cùng cô cũng là người có lỗi trước.
" Không được! Là chuyện riêng! Gấp lắm! "
Thấy Nhược Thanh thành khẩn như vậy, Tư Duệ bèn đi theo xem thử rốt cuộc là có chuyện gì. Lý Kỳ Nhan và Hàn Tiểu Hy đều không ý kiến gì đối với việc này!
Chỉ là vừa ra khỏi căn tin đã có một nhóm nam sinh cá biệt của trường chặn lại. Nhược Thanh kinh ngạc một lúc, hồi sau như hiểu ra được điều gì đó liền đem Tư Duệ giấu ra sau lưng. Tư Duệ không khỏi bất ngờ trước hành động đó của Nhược Thanh.
" Xin chào nhé! Các người định đi đâu đấy? "
Tên cầm đầu trong đám người đó chợt lên tiếng với một giọng điệu bỡn cợt.
Tư Duệ nhíu mày nhìn bọn người trước mặt, khó hiểu hỏi Nhược Thanh:
" Học tỷ, chị biết bọn họ không? "
" Chị không, Tư Duệ, đối với bọn họ, em cẩn thận một chút! "
Lời Nhược Thanh vừa dứt, từ đằng sau liền có hai chàng vệ sĩ lực lưỡng đứng chắn trước mặt. Chính là A Vinh và A Sở. Mà khi thấy hai người họ, đám nam sinh cá biệt kia liền đánh rơi mất vẻ hùng hổ ban đầu.
" Hai người là ai mau tránh ra! "
Một tên khác trong số chúng không biết sợ tiến lên đẩy mạnh vào ngực A Sở một cái. Nhưng chỉ với tí sức lực của một tên nhãi ranh thì vẫn chưa đủ để lay động được người đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Cùng lúc ấy, A Tài bỗng từ đâu ra xuất hiện trước mặt tất thảy. Không có mở đầu hay chào hỏi, đã lạnh lùng lên tiếng:
" Hà Tiểu Thư, Ngô Tiểu Thư, mời hai cô đi theo tôi! "
_______________________________
Trước đó vài giờ, ở một diễn biến khác…
Một người đàn ông dáng vẻ không vội bước đến phòng Tổng Giám Đốc khẽ gõ cửa. Bên trong liền vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc.
" Mời vào! "
Được sự cho phép, người đàn ông mới mở cửa bước vào, trên gương mặt anh tuấn vẽ lên một nụ cười hoàn mĩ. Anh bước đến bên bàn làm việc, nhàn nhã kéo ghế ngồi xuống. đối đối diện người đàn ông đang chú tâm trên đống hồ sơ:
" Đúng như cậu nghĩ! " Người đàn ông nói đoạn đưa tay kéo cà vạt.
Lúc này Cao Lãng mới ngẩng đầu lên, cười nhạt:
" Rốt cuộc cũng chỉ có như thế! "
Người đàn ông nghe vậy liền liếc sang anh:
" Cũng suýt thì qua mặt được cậu rồi còn? "
Cao Lãng hừ lạnh không đáp, tiếp tục làm việc. Người đàn ông bị anh cho ăn một quả bơ to tướng thì thẹn quá hóa giận:
" Tôi giúp cậu điều tra, cậu không có gì để nói nữa sao? Thí dụ như cảm ơn chẳng hạn? "
" Thằng nhóc ấy rất cứng đầu, tôi hỏi cậu làm sao ép nó khai ra cái tên kia được? " Cao Lãng đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
Người đàn ông nghe vậy không những lập tức nguôi giận còn rất tự hào vỗ ngực:
" Không gì có thể làm khó được Tề Vỹ Thiên tôi cả! Để xử lý một con mồi cứng đầu cần nắm thóp điểm yếu của nó, cậu hiểu chứ? "
" Cái này cậu không cần dạy tôi! " Cao Lãng nhíu mày lườm Tề Vỹ Thiên một cái. Tại sao anh lại có một thằng bạn tự cao tự đại như thế chứ?
Tề Vỹ Thiên tặc lưỡi, khoanh tay dựa vào lưng ghê, mắt nhắm mắt mở nhìn Cao Lãng:
" Hừ, tóm lại, tôi chính là bắt một đứa em của tên nhóc ấy hăm dọa nó vài câu, cứng đầu thế nào cũng phải khai ra thôi! "
Dù gì cũng chỉ là bắt làm con tin, anh chẳng hề có ý định làm hại tới đưa nhóc ấy. Thậm chí sau khi thả nó về nhà Tề Vỹ Thiên còn mua rất nhiều quà bánh cho nó và những đứa trẻ khác.
Lại nói, người mà cả hai đang nhắc tới trong cuộc trò chuyện chính là Nặc Hiên.
Sau một đêm suy nghĩ liên kết lại mọi chuyện, Cao Lãng chợt cảm thấy có gì đó rất không đúng!
Nghi vấn đầu tiên là ở chỗ, Nặc Hiên gia cảnh khó khăn như vậy, lấy tiền ở đâu ra mượn Nhược Thanh làm loại chuyện này chỉ vì Tư Duệ? Hơn nữa, ánh mắt của cậu ta khi nhìn Tư Duệ không hề ẩn chứa thứ tình cảm gì. Nhất là khi được cô tha thứ, trong đó, chỉ đơn giản là một sự thanh thản.
Nghi vấn thứ hai chính là ở mục đích của Nặc Hiên, giả sử đích thực cậu ta là chủ mưu và ý đồ ấy thành công. Há chẳng phải người đau khổ và tội lỗi nhất là Tư Duệ sao? Ai đời lại đối với người mình thích như vậy? Còn không phải độc ác thì chính là vô cùng độc ác.
Vậy nên sáng hôm sau, Cao Lãng lập tức cho Tề Thiên Vỹ cùng A Tài đi điều tra, lần lượt là Nặc Hiên và Nhược Thanh. Điều Triệu Vỹ Thiên không ngờ chính là, Nặc Hiên lại có thể bất chấp nói dối, bỏ qua lòng tự trọng nhận hết tội lỗi về phía mình tất cả cũng chỉ là vì gia đình, vì người mẹ ốm nặng đang nằm viện, vì bốn đứa em nhỏ ở nhà.
Đặc biệt, từ cứng đầu nói mãi không khai ra cái tên Diệp Mau Chi, đến khi nhìn thấy đứa em bị bắt làm con tin liền lập tức quỳ rạp xuống nói ra toàn bộ sự thật, dù biết khi làm thế có thể sẽ đe dọa đến tính mạng mình. Bởi ả ta tâm địa là một con hồ ly, khi bị bán đứng như vậy, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.
___________________________
-Còn tiếp-