" Duệ Duệ? "
Tư Duệ khó hiểu ngồi dậy, đối diện với Cao Lãng, sốt ruột chờ anh nói tiếp:
" Sinh con cho anh! "
" … "
_____________________________
" Cái gì? Cổ phiếu của công ty chúng ta bị Cao Thị thu mua rồi? "
Diệp Tấn khẽ gật, tay không ngừng vò đầu bức tóc trước sự kinh ngạc của cô con gái.
Diệp Mai Chi hậm hực, tơ mắt đỏ ngầu tay siết chặt thành nắm đấm nghiến răng ken két:
" Đã không coi con vào mắt thì thôi, anh ta vậy mà vẫn tính sổ chuyện cũ, Diệp thị thì có liên quan gì tới chuyện này chứ! Thật là quá đáng! "
" Haizz cha đã bảo ngay từ đầu rồi mà con không chịu nghe! "
" Cha! Con chỉ vì muốn tốt cho chúng ta và Diệp thị mới muốn tiếp cận hắn, cha lại trách con?! "
Đúng vậy! Mục đích của ả chính là lợi dụng Cao Lãng và tập đoàn của anh ta để đưa Diệp thị lên một tầng cao mới, hai cha con đều được hưởng lợi, có tiếng nói và địa vị hơn trên cái thương trường khắc nghiệt này!
Vậy mà kế hoạch không những thất bại, công ty còn gần như bị phá sản. Lại nói, Cao Lãng thừa sức thua mua luôn cả Diệp thị, nhưng anh ta không làm vậy hẳn là còn nể mặt Châu gia. Mục đích cũng chỉ là để dạy cho hai cha con họ một bài học khi dám tính kế hắn, khiến họ thất thế một thời gian, vậy là đủ!
" Con nhất định không bỏ qua cho anh ta! "
Nói rồi ả ngồi bật dậy, hướng về phía cửa chính nhưng bị Diệp Tấn một tay níu lại:
" Mai Chi con còn muốn làm gì? "
" Con sẽ chơi đùa cùng anh ta! " Ả nhếch môi trả lời, dứt câu liền gạt tay cha ra đem túi xách đi thẳng một mạch ra khỏi nhà.
______________________________
Tư Duệ nằm trong lồng ngực Cao Lãng, đưa tay ngắm thật lâu chiếc lắc vàng điểm kim cương mà mình đang đeo, yêu thích cười tươi rói. Trong lòng không ngừng cảm thán nó thật đẹp, thật lung linh, hơn hết còn là món quà đầu tiên Cao Lãng đặt làm tặng cô, trong một đêm đặc biệt như vậy.
Thỉnh thoảng cô lại thôi không ngắm nó nữa, ánh mắt di chuyển xuống gương mặt góc cạnh đẹp như tạc tượng của Cao Lãng, dịu dàng vuốt ve gò má anh rồi chồm người hôn khẽ. Dù không muốn nhưng Tư Duệ vẫn phải thừa nhận, rằng cô đã bị sự ôn nhu của người đàn ông này làm cho siêu lòng, cô thật sự đã yêu anh! Bất chấp tuổi tác, bất chấp địa vị, bất chấp danh phận và… bất chấp cả quá khứ!
.
.
.
Vừa rồi, khi mà Cao Lãng đề nghị cô sinh con cho anh, Tư Duệ đã rất ngạc nhiên. Ấy cũng là lúc cô biết, mình đang mang trong bụng đứa trẻ của người đàn ông này. Vừa bất ngờ, vừa mong đợi, vừa hạnh phúc, lại cũng có phần lo lắng.
Cao Lãng nhận thấy đáy mắt cô hiện vẻ bối rối lại phức tạp, liền mỉm cười trấn an:
" Về sau không cần đi học nữa! Cao Lãng anh thừa sức nuôi tốt hai mẹ con em! "
Đột nhiên anh đứng dậy, đi đến tủ quần áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng vải nhung đỏ, cười nhu thuận tiến lại chỗ cô.
" Duệ Duệ, gả cho anh! Nhé? "
Nói đoạn mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc lắc tay bằng vàng đính những hạt kim cương nhỏ lấp lánh, trông cực kỳ xinh xắn và bắt mắt. Lấy nó ra, Cao Lãng cẩn trọng đeo vào tay Tư Duệ. Song, lại nâng niu bàn tay nhỏ nhắn của cô đưa lên miệng yêu thương hôn khẽ.
Lúc này, Tư Duệ không còn biết được do bị hôn hay chính vì câu nói kia làm cho toàn thân chấn động mà run rẩy. Cô thật sự không nghe làm chứ? Cao Lãnh muốn cô gả cho anh? Cao Lãng muốn kết hôn với cô? Muốn cùng cô gắn bó suốt quãng đời còn lại? Thật sự?
Anh đường đột ngỏ lời như vậy, Tư Duệ nhất thời không biết trả lời làm sao. Lòng dạ rối bời lại vui mừng khôn xiết, trống ngực cũng đập liên hồi chăm chăm nhìn anh.
Thú thật, Tư Duệ cũng có chút tình cảm đặc biệt với người đàn ông này, trong bụng lại mang thai con anh, anh lại chấp nhận nó và muốn kết hôn cùng cô, cô sẽ vui vẻ nguyện ý! Thậm chí có là nghỉ học, ngoan ngoãn ở nhà làm một người vợ đảm đang, yêu thương chăm lo cho anh và con cái thật tốt.
Đối với Tư Duệ, có được một gia đình nhỏ ấm áp như vậy đã là quá hạnh phúc rồi! Thật không dám đòi hỏi gì hơn! Lại nói, đó cũng từng là giấc mơ viễn vông mà cô hằng mơ ước, đến nay bất chợt thành hiện thực, khiến cô có chút mơ hồ và hoang mang, giống như không phải sự thật vậy!
Đến giây phút Tư Duệ định gật đầu đồng ý thì hình ảnh của người phụ nữ chợt ập vào tâm thức cô như một bước cản. Đồng thời khiến cô nhận ra, muốn đến được với Cao Lãng một cách tự nhiên nhất, trước hết cần phải làm rõ một số chuyện.
Tư Duệ với sang một bên lấy áo sơ mi khoác hờ vào thân thể trần trụi, bước xuống giường đến mở một ngăn tủ ở bàn trang điểm ra. Cao Lãng từ đầu dõi theo hành động của cô, nhìn đến tấm ảnh trong tay cô anh chợt nhíu mày.
Quan sát biểu hiện của anh Tư Duệ liền đoán được trong đầu anh hiện giờ đang nghĩ gì. Cô bước tới ngồi xuống giường chìa bức hình cho Cao Lãng xem. Anh cầm lấy nó, mặt không chút biểu tình trầm giọng hỏi:
" Em lấy nó ở đâu vậy? "
" Thư phòng của anh! " Tư Duệ cười nhạt trả lời, không nhịn được hỏi cho ra lẽ:
" Lãng, đây là cô Đồng ở buổi tiệc đúng không? "
Cao Lãng đang cầm tấm ảnh nhìn chăm chăm đột nhiên lạnh lùng vứt sang một bên, nhìn cô khẽ gật đầu, ôn tồn nói:
" Đúng vậy! Đồng Giai Lị từng là bạn gái hồi cấp ba lên đại học của anh! Lên năm hai thì chia tay rồi! "
Thấy Tư Duệ vẫn nghi hoặc nhìn mình, đáy mắt không chạm tới sự tin tưởng khiến anh cảm thấy khó chịu.
Thế rồi Cao Lãng đem cô ôm vào trong ngực, tham lam hít lấy hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ mái tóc của cô, giọng nói chân thành không chút lắng đọng:
" Duệ Duệ, anh với cô ấy không còn là gì của nhau nữa rồi! Đồng Giai Lị đã là quá khứ! Ngô Tư Duệ em mới là hiện tại của anh! Tương lai cũng chỉ có thể là em! Hãy tin anh! "
" Vậy tại sao anh lại vẫn còn cất giữ ảnh của cô ấy cẩn thận tới vậy? " Cô từ trong ngực Cao Lãng đẩy ra, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi tới dồn dập, nước mắt cũng tự nhiên trực trào tuôn rơi theo dòng cảm xúc:
" Tại sao anh lại muốn cưới em? Có phải vì em trông rất giống cô ấy không? Và tại sao anh biết em có thai từ lâu mà bây giờ mới nói cho em? Còn nữa Cao Lãng, hôm đó anh bỏ em lại một mình rồi đi với Đồng Giai Lị, anh có biết em đã rất buồn và nhớ anh như thế nào không? Anh với cô ấy đã đi đâu làm gì suốt một đêm đến tận tối nay mới về? Hẳn là cho tới tận bây giờ anh mới chấp nhận buông bỏ cô ấy và tiếp nhận em cùng đứa trẻ là để bù đắp vào khoảng trống mà Đồng Giai Lị tạo ra trong lòng anh có đúng không? "
" Cuối cùng… anh là có thật sự yêu em không? "
___________________________
-Còn tiếp-