Tư Duệ được khen nên đỏ cả mặt. Kỳ thực đây là lần đầu tiên cô được khen một cách chân thực tới như vậy. Trước kia, người ta chỉ toàn đánh giá vẻ đẹp đẹp của cô qua lòng đố kị không khuất phục. Bất quá đành coi như không có!
" Cháu...cháu cảm ơn cô! " Cô cười e thẹn đáp.
" Cô nom cũng trạc tuổi mẹ cháu, ấy vậy mà nhìn cô trẻ quá, cô có bí quyết gì thế ạ? "
" Cái con bé này cứ nói thế, ta trẻ đến đâu cơ chứ, đầu cũng chẳng còn xanh mà chưa có cháu để bồng đây này! " Bà Liên thở dài, cũng không để anh và cô đứng ở đây quá lâu mà vội giục vào trong. Song, lại tiếp tục chào hỏi những vị khách tới sau.
Nói tổ chức lễ trưởng thành cho con trai Châu gia là thế, nhưng bạn bè của cậu đến tham dự thì rất ít, lại giống như là dịp để Châu Sở Triều tập hợp các thương nhân trong và ngoài nước đến giao lưu và mở rộng thêm mối quan hệ trên thương trường.
Trong số khách mời đó không thể vắng mặt cha con Diệp Tấn.
" Trời ạ, bác Diệp, còn có Tiểu Chi, ta còn tưởng hai cha con sẽ không tới chứ! Thật là! "
Lại nói Diệp gia không chỉ là đối tác làm ăn tốt của nhà họ Châu, mà Diệp Tấn còn chính là anh rể của Châu Sở Triều.
Nghe Châu Liên nói vậy, ông ta liền cười phá lên:
" Hahaha! Ngày đặc biệt như vậy sao chúng ta lại không đến chung vui cùng cậu mợ chứ! Phải không con gái! " Đoạn ông quay sang Diệp Mai Chi
" Vâng thưa cha! Mà em nó đâu rồi mợ? "
" Mợ chưa thấy nó xuống đây, chắc hình như đang ở trong phòng chuẩn bị! " Vừa nói bà vừa trông ra phía sau cánh gà, nơi dẫn vào cửa chính.
Diệp Mai Chi gật gật vờ quan tâm, thực chất cậu em họ kia có đang làm gì cũng không liên quan tới ả. Chỉ là lúc nãy, khi cả hai cha con vừa tới, có thấy một người giống như Cao Lãng đứng nói chuyện với bà cùng một người phụ nữ lạ. Ả hiếu kỳ vội thúc giục cha đi đến thăm dò. Nhưng không thể cứ thế mà bay tới hỏi thẳng được, ả mới đành phải dài dòng làm màu như thế.
Lúc này Diệp Mai Chi mới vào vấn đề chính:
" Vâng! Mà mợ này, người đàn ông vừa rồi nói chuyện với Dì có phải Cao Tổng không? Anh ta đi cùng với ai thế ạ? "
Nói đến anh, bà Liên thở dài rồi buồn bã quay sang đứa cháu gái:
" Đúng rồi, là cậu ấy! Ta vốn dĩ muốn tác hợp cho hai đứa nhân dịp ngày hôm nay. Nào có ngờ thằng nhóc năm nào nay đã có bạn gái rồi, còn dẫn đến đây chung vui cùng gia đình ta! Vừa tiếc mà cũng lại rất quý! Ta nói con nghe, con bé ấy thật sự rất xinh đẹp, thoạt đầu ta con tưởng là nàng tiên giáng trần nào ấy chứ… "
Diệp Mai Chi nghe bà mợ nói mà như sét đánh qua tai, không dám tin được rằng Cao Lãng anh đã tìm được người phụ nữ cho mình. Ả nắm chặt tay thành nắm đấm trừng mắt nhìn theo bóng lưng người con gái đi cạnh anh, căm ghét như thể đang trông thấy một con hồ ly. Thấy cô khoác tay Cao Lãng cùng nhau sánh bước, để lộ nửa gương mặt xinh đẹp non nớt đương tươi cười, trong lòng Diệp Mai Chi càng thêm đố kỵ ghen tức. Còn anh, ánh mắt dành cho cô ta sao lại khác hoàn toàn khi nhìn ả thế kia? Trong đôi con ngươi hổ phách lúc ấy, chỉ có sự ôn nhu và chan chứa tình cảm. Còn đối với Diệp Mai Chi, thật sự không có gì ngoài lạnh lùng, vô cảm, thậm chí có phần chán ghét.
Lại nhìn đến bộ trang phục mà Tư Duệ mặc trên người, ả giật mình. Đó là mẫu thiết kế mới nhất đến từ thương hiệu thời trang khét tiếng KN, giá đắt lòi mắt, những 139 triệu cho một bộ đầy đủ các phụ kiện đi kèm. Diệp Mai Chi nhìn lại bản thân mình, chỉ là chiếc đầm dạ hội giá 30 triệu hết sức bình thường. So với loại lễ phục kia, quá thua thiệt!
" Tiểu Chi, Tiểu Chi, con còn nghe ta nói không? "
Nghe tiếng bà Liên gọi, Diệp Mai Chi bừng tỉnh vội đáp:
" Vâng, vẫn còn... ! "
" Con không khỏe ư? Cứ đơ ra làm mợ lo gần chết! "
Diệp Tấn như đoán được tâm tư con gái, liền tìm cớ kéo cô ra một nơi khác yên tĩnh để nói chuyện.
" Chắc con bé không khỏe thật mợ Liên ạ! Để tôi đưa con bé vào trong trước cho nó ngồi nghỉ ở đâu đó! "
Tưởng là thật, bà Liên cũng vội bảo với ông ta:
" Vâng, vâng! Anh cứ đưa cháu nó vào trong nhà nghỉ ngơi, ở đây để em lo! "
Hai cha con nhanh chóng chuồn đi, đến dưới một gốc cây lộc vừng, ả liền khó chịu ra mặt:
" Cha!! Anh ta vậy mà có bạn gái rồi! Con nhỏ đó nhìn mặt non choẹt, trông giả tạo hết sức!!! Còn bộ váy cô ta mặc nữa, cha, chúng ta giàu có thế này cũng không bỏ tiền ra mua chỉ để đi dự sinh nhật em họ, vậy mà cô ta… Cô ta… Chắc chắn là Cao Lãng mua cho cô ta!! Cô ta mới không bằng con, nhìn mái tóc cũng đủ biết cô ta quê mùa chết được! Cha nói xem, con thua cô ta ở điểm nào mà khiến anh ấy không vừa mắt chứ? Hôm đó còn coi thường con đến vậy! "
" Con có thể mặc kệ đừng để tâm đến thằng nhóc đó nữa được không? Hôm đó chính miệng nó đe dọa chúng ta, đến nay chưa thấy hành động gì chắc là bỏ qua rồi! Hẳn là do có nữ nhân kia bên cạnh đi! Cha con mình xem như may mắn, chứ nó mà xuống tay, ta lại không chắc hôm nay con còn có thể đi dự buổi tiệc này! "
Diệp Tấn thở dài, cố trấn an con gái, nhưng Diệp Mai Chi ả còn lâu mới chịu bỏ qua:
" Cha!! Con không chịu con không chịu!! Đáng lẽ bây người đi cùng Cao Lãng bây giờ chính là con, con sẽ được diện bộ đầm kia, con mới chính là Cao phu nhân!!! Tại sao lại rơi hết vào tay con ả kia? Con không phục!!! "
" Haizz ta cũng hết cách với con thôi! Cha con chưa muốn mất cái Diệp thị này đâu, con đừng có mà ngoan cố nữa! Ngoan, ta còn biết rất nhiều mối ngon, ta sẽ giới thiệu con cho họ… "
" Con không cần!! Bằng mọi giá con sẽ nắm được vị trí Cao phu nhân! "
Diệp Mai Chi nói rồi quay phắt bỏ đi, để lại người cha sầu não thở hắt một hơi. Ông lấy trong túi bao thuốc lá, châm lấy một điếu đưa lên miệng hút, song, người đàn ông thở ra làn khói trắng mờ nhạt, khuếch tán vào không khí, hòa chung cả nỗi khổ tâm của người làm cha. Một bên là kinh tế gia đình, một bên là hạnh phúc của đứa con gái duy nhất…
" Châu Kim Yết, nếu là em, em sẽ chọn cái nào? "
________________________
- Còn tiếp -