Thời gian thấm thoát thoi đưa, vạn vật vạn biến đều hằng ngày, hằng giờ hiện hữu và tiến về tương lai, quá khứ dần dà được cất vào dĩ vãng. Chuyện nên nhớ thì để trong tim, hận thù không đáng nhắc tới thì vứt lại phía sau mà bước tiếp.
Bạch Luật từ công ty bước ra, anh theo bản năng nhìn về phía trạm xe buýt gần đó, bắt gặp bóng lưng quen thuộc của một cô gái, người vẫn luôn đơn độc đứng ở đấy vào mỗi buổi chiều tà từ khoảng nửa năm trước.
Bóng lưng nhỏ bé, vừa mảnh mai, vừa yếu ớt. Mái tóc dài bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, ẩn sau những sợi tóc tung bay trong gió, mơ hồ nhìn thấy nửa góc nghiêng cùng hàng lông mi cụp xuống, man mác một nỗi buồn.
Cô gái bỗng xoay người lại, ánh mắt hai người xa lạ lập tức giao nhau.
Cô nhìn anh, như một mũi tên đã xác định phương hướng, chỉ cần bắn ra liền có thể chạm đến mục tiêu, xuyên thẳng vào đáy mắt đối phương.
Bạch Luật sực người, cảm thấy mình nhìn chằm chằm người ta có chút lỗ mãn liền thu hồi tầm mắt. Anh chỉnh lại trang phục trên người rồi vội vã rời đi.
Nhưng ánh nhìn vừa rồi đã vô tình làm anh giật thót. Bởi nó làm anh bất giác nhớ tới một người, là người đã cướp mất trái tim anh rồi mang sang tận thế giới bên kia. Vĩnh viễn không bao giờ trả lại.
***
Hôm sau, là lễ kết hôn của Ngô Hạo và Diệp Mai Chi. Bạch Luật vẫn như mọi khi từ công ty trở ra nhưng giờ tan tầm có chút sớm hơn. Anh vô thức nhìn về phía trạm xe buýt, có chút hụt hẫng.
Cô gái kia hôm nay không ở đó.
Bạch Luật vò đầu, tự khó hiểu chính mình.
Không biết từ bao giờ, bóng lưng gầy nhỏ cô độc ở trạm xe buýt đã thu hút sự chú ý của anh, dần dà khiến anh luôn phải để tâm. Hôm nào không thấy cô ở đó, anh sẽ cảm thấy hụt hẫng, lại lo lắng hơn cả.
Đặc biệt, người kia luôn khiến anh gợi nhớ về Hướng Mạc Tâm.
Nhắc đến cô nhóc đoản mệnh, trái tim anh lại đau nhói. Bạch Luật hít một hơi sâu sải bước đến trạm xe buýt. Đợi một lúc lâu, người muốn gặp rốt cuộc cũng không thấy tới. Anh thở dài, xoay người rời đi.
Bạch Luật từ công ty đi thẳng đến tòa nhà Thành Hoa, bao gồm chuỗi các nhà hàng và khách sạn tổ chức sự kiện.
Lúc đến hành lang thì gặp dàn phù rể đang từ phòng chuẩn bị đi ra, sau cùng là Ngô Hạo.
A Sở cũng làm phụ rể, thấy Bạch Luật vẫn trong bộ vest công sở, hắn liền nhắc:
" Cậu vào trong phòng chuẩn bị thay trang phục đi, có mẹ Thanh đang ở đó! "
" Ừ! Cậu mau đi đi, đừng chậm trễ! " Bạch Luật gật đầu.
Trong phòng chuẩn bị, mẹ Thanh đang giúp chồng và Hướng Mạc Thâm chỉnh trang âu phục.
Hướng Mạc Thâm mới từ bệnh viện đến, giống như Bạch Luật, gương mặt điển trai đều đã bị công việc bôi lên mấy phần tiều tụy.
Mẹ Thanh lo xong cho hai người thì lại đến phiên Bạch Luật. Bà chọn giúp anh một bộ âu phục màu đen kết hợp cà vạt đỏ sẫm có họa tiết, bên túi còn kẹp thêm một chiếc khăn tay. Tiện thể chải gọn lại mái tóc đã hơi dài, vì bị vò mà rối loạn cả đi.
Xong xuôi, bà nhìn anh mỉm cười:
" Đẹp trai hơn cả chú rể! Hôm nay chắc sẽ có rất nhiều tiểu thư đốn đổ vì con lắm đó A Luật ạ! "
Bạch Luật cười nhạt:
" Không biết Tâm Tâm có vậy không mẹ nhỉ? "
Mẹ Thanh thở dài, vỗ vỗ cánh tay cậu:
" A Luật, mẹ biết con có tình cảm với Hướng Mạc Tâm, tình cảm hơn hai năm rồi vẫn không thay đổi. Nhưng dù thế nào con cũng phải nghĩ cho bản thân mình! Năm nay con đã 28 rồi, rất vừa vặn để tìm đối tượng kết hôn, xây dựng tổ ấm gia đình. Tốt nhất... " Mẹ Thanh mím môi gật đầu với cậu: " Vẫn là nên quên con bé đi! "
Bạch Luật siết chặt tay, ngoan ngoãn " Vâng! " một tiếng lấy lệ. Đây không phải lần đầu tiên mẹ Thanh nói với anh như vậy nên đối với Bạch Luật, những lời này đã sớm trở thành chai sạn trong tâm thức anh từ lâu.
Nếu như đã có duyên không phận, không thể cùng Hướng Mạc Tâm gắn bó hết quãng đời còn lại, anh vẫn sẽ sống, sống hạnh phúc trong hoài niệm cùng dư âm hình bóng cô. Cứ vậy mà sống thôi! Nếu không là Hướng Mạc Tâm, anh cũng chẳng cần ai khác cả!
__________________________________
Tối hôm ấy, vừa kính rượu khách, vừa tự mình nạp rất nhiều rượu vào người mà Bạch Luật trở nên say tí bỉ. Tiệc tàn, anh phải vào nhà vệ sinh nôn mửa một trận mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Lúc trở ra, Bạch Luật không may va phải vào một người. Anh vốn say mèm, bước chân không tự chủ liền theo phản lực mà ngã về phía sau. Người kia hoảng hốt chụp lấy cánh tay anh kéo lại, nhưng cũng chẳng có đủ sức lực đỡ lấy. Kết quả bị toàn thân cao lớn của Bạch Luật đè lên người.
Bạch Luật mơ hồ cảm nhận được mùi hương quen thuộc. Là mùi hương rất hoài niệm, rất thân thương, khiến anh rất yêu, rất say đắm. Anh vô thức siết chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn dưới thân, đột nhiên không muốn rời xa nửa bước.
Người bên dưới ngược lại cực kỳ chật vật, dường như đã bị nam nhân say tí bỉ phía trên đè áp đến ngộp thở.
Cô lay lay người anh, gọi mãi mà cũng không có tác dụng. Đúng lúc có người đi ngang qua, cô như tìm được cứu tinh của cuộc đời:
" Này anh gì ơi, mau giúp tôi đỡ anh ấy lên với! "
Người đàn ông nghe vậy liền tiến đến giúp. Nhưng còn chưa kịp chạm vào người Bạch Luật thì anh đã vùng dậy:
" Không cần! "
Anh nói rồi ôm luôn cả cơ thể nhỏ nhắn dưới thân rời đi.
Cô gái ngớ người, hồi sau mới ý thức được mình bị anh ta vác đi liền hốt hoảng.
" Nè anh mang tôi đi đâu vậy? Mau bỏ tôi xuống! "
Giọng nói mềm yếu vang lên giữa hành lang vắng lặng, tuyệt nhiên không có lời nào đáp lại.
Bạch Luật vác cô vào thang máy, đi lên tầng khách sạn. Vì cả Thành Hoa hôm nay đều đã được bao trọn nên khách mời có thể tùy ý sử dụng các phòng trừ những phòng Tổng thống dành cho các nhân vật lớn. Bạch Luật là một trong những người có thể sử dụng phòng VIP đó.
Lúc này, cô gái càng thêm tá hỏa. Tầng này vốn dĩ ít người, bây giờ càng không có nổi một bóng ma, căn bản không thể cầu cứu.
Cô nhìn cánh cửa phòng bị đóng lại, gương mặt đã hoảng sợ đến trắng bệch:
" Dừng lại! Mau thả tôi xuống! Anh mang tôi đến đây là có ý gì... Ah! "
Còn chưa kịp dứt cậu, Bạch Luật đã thả cô xuống giường. Cô gái bị nệm đàn hồi, toàn thân bật nảy lên khiến cho đầu óc nhất thời quay cuồng.
Bạch Luật cũng nằm xuống, áp mình dán chặt lên cơ thể nhỏ nhắn của cô.
" Em là ai? " Anh bắt lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, nghiêm túc hỏi.
Cô gái chột dạ, tròng mắt hết đảo sang trái rồi lại sang phải, lắp bắp nửa ngày mới đáp lại được:
" Giản... Giản Đơn! "
Bạch Luật nheo mắt nguy hiểm nhìn cô:
" Không phải Tâm Tâm ư? Vậy thì tại sao trên người cô lại có mùi của cô ấy? "
Giản Đơn bỗng cảm thấy nực cười:
" Nè anh, con gái sử dụng cùng một loại nước hoa cũng sẽ có mùi giống nhau. Cái này cơ bản như vậy, chẳng lẽ anh cũng không biết. Hay anh bị rượu làm cho ngu muội rồi? "
" Không nhầm được! "
Bạch Luật vùi đầu vào hõm cổ cô. Cơ thể Giản Đơn ngay lập tức run rẩy. Anh hít một hơi sâu kiểm chứng lần nữa, lại nói tiếp:
" Tâm Tâm tự làm mùi hương từ tinh chất của hoa Cẩm Tú Cầu, đặc biệt không giống với bất kì loại nước hoa nào! "
Không biết là vì chột dạ hay do hơi thở nóng rực của anh phả vào cổ mà cô gái rùng mình co rúm người lại:
" Đều là hoa Cẩm Tú Cầu cả mà... Tự làm hay gì đều giống nhau thôi! Ưm... "
Đang nói, Giản Đơn bỗng bị người đàn ông khóa môi. Anh ta vậy mà hôn cô, không một chút dịu dàng, chỉ có điên cuồng dây dưa, nghiền nát.
Bạch Luật luồn tay ra sau gáy cổ Giản Đơn, ép cô đón nhận cuồng nhiệt từ mình, mặc cho cô có kháng cự, hay sợ hãi.
Giản Đơn muốn kêu lên, vô tình tạo điều kiện cho lưỡi người đàn ông xâm nhập vào, như một con mãng xà càn quét trong khoang miệng nhỏ vừa ấm áp vừa mê đắm.
Bạch Luật không nói, Giản Đơn càng không có sức để nói. Gương mặt cô lúc này đỏ bừng, toàn thân trở nên mềm nhũn lọt thỏm dưới thân và trong vòng tay rộng của anh.
Nhìn hàng lông mi mê man rủ xuống được phóng đại trước mặt, cô gái bỗng thổn thức loạn nhịp, vừa hoảng sợ lại vừa rối bời.
Anh lật người cô lại, trực tiếp kéo xuống dây khóa váy ở sau lưng Giản Đơn. Da thịt mềm mại trắng nõn dần dần được hiện ra khiến người ta phải rạo rực. Bạch Luật không nhịn được nuốt nước bọt, dán môi xuống làn da kia, hầu kết cứ vậy không ngừng trượt lên rồi lại rơi xuống, đỉnh nhọn thỉnh thoảng chấm xuống da thịt cô.
Lúc này, Giản Đơn cũng không còn cơ hội phản kháng nữa. Nhưng cứ mỗi lần môi người đàn ông rơi xuống trên người cô, Giản Đơn lại run rẩy kịch liệt muốn bỏ chạy, khuôn miệng nhỏ không kìm được hoảng hốt kêu lên:
" Đừng! Đừng! Tôi sợ! " Cô òa khóc, tiếng nấc nghẹn vang lên khiến người ta phải xé lòng.
Bạch Luật như chuồn chuồn nước lướt trên tấm lưng ngọc ngà, thấy cô có phản ứng bất thường, anh đan tay mình vào tay cô, gói trọn mu bàn tay nhỏ nhắn, đôi viền môi ghé vào vành tai ửng đỏ thì thầm:
" Em sợ? "
Giản Đơn hơi nghiêng đầu sang, bắt gặp gương mặt phóng đại của người đàn ông liền ngại ngùng úp mặt xuống gối:
" Tôi sợ bị người khác giới động chạm. Hơn nữa... Tôi... Tôi còn chưa sinh nhật 18! "
" Đã sắp 18 rồi? "
" Ý anh là sao? "
" Bé con như vậy, còn tưởng em 15 cơ đấy! " Anh cắn cắn vành tai cô:
Giản Đơn giản tức đến đỏ mặt:
" Vậy mà anh còn muốn làm chuyện đồi bại đó với trẻ 15 tuổi... "
Bạch Luật bật cười thành tiếng, anh ngồi dậy, kéo lại dây khóa váy cho cô: " Xin lỗi! Vừa rồi tôi có chút không kiềm chế được! " Nói đoạn kéo chăn đắp cho Giản Đơn.
Giản Đơn ôm chăn, cũng ngồi dậy:
" Là vì mùi hương trên người tôi sao? "
" Ừ! " Bạch Luật gật đầu: " Rất giống với của cô nhóc đó! "
Giản Đơn không hỏi gì thêm, cũng chẳng nán lại lâu. Cô rời giường, chỉnh trang lại trang phục rồi mau mau chóng chóng rời đi. Chỉ sợ người đàn ông kia lại nổi hứng, đem cô ra ăn thịt.
Cánh cửa phòng đóng lại, Giản Đơn vẫn đứng ở đó, lưng dựa vào cửa ôm ngực thở mạnh, mặt lúc này đã đỏ như gấc ngoái đầu về phía sau.
" Vừa rồi thật nguy hiểm! Suýt nữa thì bị phát hiện! "
_________________________________
Trưa hôm sau, Bạch Luật mới tỉnh dậy. Anh ôm đầu vuốt vầng trán ướt đẫm mồ hôi, tìm đến điều khiển của điều hòa bật lên.
Lúc vào nhà tắm, Bạch Luật mơ hồ nhớ về chuyện hôm qua, cũng nhớ đến cô gái ngày hôm qua.
Sau khi cô rời đi, anh cũng gục ngay sau đó, không còn biết trời trăng gì nữa.
Bạch Luật thở dài, nhìn xuống người anh em đang 'chào cờ' bên dưới, lắc đầu.
Anh vốn chẳng có hứng thú gì với phụ nữ, nay Hướng Mạc Tâm không còn thì chuyện đó càng không được nhắc tới. Kể cả có là vì nhu cầu sinh lý, Bạch Luật cũng đành tự mình giải quyết.
Ấy vậy mà đêm qua, anh lại có phản ứng mãnh liệt với cô gái kia. Nếu không phải cô ấy sợ bị người khác giới động chạm, nếu không phải cô ấy chưa đủ 18 tuổi, có lẽ anh đã bị mùi hương giống của Hướng Mạc Tâm tỏa ra trên người cô mê hoặc mà làm ra chuyện tội lỗi rồi.
Nghĩ đến đây, Bạch Luật bỗng sực người.
Dường như có gì đó rất trùng hợp ở đây!
Bạch Luật cố hồi tưởng lại gương mặt của cô gái đêm qua, nhưng kỳ thực không tài nào nhớ nổi. Anh hít một hơi sâu, ngăn không để tự mình đấm mình. Lúc từ phòng tắm trở ra liền gọi cho Ngô Hạo:
" Có thể cho tôi xin danh sách tất cả các khách mời cùng ảnh chụp của bọn họ được không? "
Ngô Hạo cũng giống Bạch Luật, ngủ liền một mạch đến trưa mới tỉnh, chỉ khác bên cạnh anh lúc này còn có vợ mới cưới. Cô đang cuộn mình say giấc trong lòng anh, ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Bị Bạch Luật phá giấc ngủ Ngô Hạo đã buồn bực, còn bị nhờ việc tào lao như vậy, anh càng không nghe nổi:
" Chú tự đi mà tìm! "
Anh nói rồi cúp máy, lại ôm cơ thể mềm mại trắng ngần bên cạnh vào lòng ngủ tiếp.
Bên kia thì không được viên mãn như vậy. Bạch Luật ném điện thoại lên giường, tự hận chết chính mình.
Bạch Luật xin nghỉ phép buổi sáng, đến chiều mới lại đến công ty. Khoảng thời gian rảnh rỗi đó, anh tự mình điều tra.
Hôn lễ thuộc top linh nhất thành phố C có biết bao nhiêu khách mời lớn nhỏ, để điều tra ra một cô gái chưa 18 tuổi không khác gì mò kim đáy biển. Đang lúc tuyệt vọng, Bạch Luật bỗng nhớ ra một cái tên.
" Giản Đơn! "
Phải rồi! Cô gái kia có nói tên cô ấy là Giản Đơn.
Chỉ mấy phút sau đó, người cần tìm rốt cuộc cũng đã tìm thấy.
*** *** *** *** ***
Chiều hôm ấy tan tầm, Bạch Luật lại thấy cô gái kia đứng ở trạm xe buýt. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng, khoác ngoài chiếc cardigan mỏng màu trà sữa, mái tóc dài buộc thấp tùy ý trông vừa dịu dàng lại không kém phần đang yêu.
Cô đứng lặng yên ở đó, hơi ngẩng cổ hướng mặt lên trời, cảm nhận ánh hoàng hôn ấm áp.
Đột nhiên, phía sau có người gọi:
" Giản Đơn! "
Giản Đơn giật mình quay đầu, thấy anh, cô hơi thận trọng lùi về phía sau:
" Là... Anh? "
Bạch Luật mỉm cười đi đến gần cô hơn.
Sự tấn công cùng tiếp xúc da thịt đêm qua ùa về làm Giản Đơn vừa ngại ngùng vừa sợ hãi. Cô bỏ chạy:
" Tôi bảo anh đừng có đến gần tôi! "
Bạch Luật không dừng lại, kiên trì đuổi theo cô. Giản Đơn rất nhỏ bé, dáng người đoán chừng còn chưa tới 1m5, sức chạy căn bản không thể so với nam nhân chân dài vai rộng như anh được.
Giản Đơn chả mấy chốc bị tóm gọn. Bạch Luật vòng tay ôm ngang eo cô, ép cô xoay người đối diện với chính mình.
Anh lại một lần nữa bắt lấy cằm Giản Đơn, nheo mắt nghiêm túc hỏi:
" Em là ai? "
Cô cắn môi, lắp bắp:
" Chẳng phải... Hôm qua tôi... Tôi đã nói với anh rồi sao? Tôi là Giản Đơn! "
" Giản Đơn, sinh ngày 10/10/xxxx, hai tháng tới sẽ tròn 18 tuổi. Là đại tiểu thư của Giản gia, hiện tại đang ở cùng cậu và mợ. Tuổi trẻ tài cao, tuy mới 17 đã vượt cấp lên bậc đại học chuyên ngành kinh doanh quốc tế. Hiện tại đã có thể cùng giúp người cậu phát triển cơ ngơi sự nghiệp của Giản gia... " Bạch Luật liệt kê một mạch, vừa nói vừa quan sát phản ứng của cô.
Giản Đơn mặt mũi lúc trắng lúc đỏ lúc lại tái mét, môi mấp máy nói không lên lời.
" Giản tiểu thư, em thấy tôi nói có đúng không? "
" Anh điều tra về tôi! " Giản Đơn chỉ vào mặt anh.
Bạch Luật cúi đầu, ngậm lấy ngón tay cô cười xấu xa:
" Tôi thậm chí còn biết, bằng cách nào đó, em chính là Hướng Mạc Tâm! "
Giản Đơn trợn trừng mắt, rút ngón tay về, không nói không rằng tát anh một cái.
Bạch Luật đưa tay sờ mặt, ánh hoàng hôn như một chất xúc tác càng khiến nó tê rần, nóng rát.
" Em tức giận cái gì? " Chẳng lẽ anh đã đoán sai?
" Tôi! Là Giản Đơn! " Cô gằn từng chữ một vào mặt anh, khóe mắt đã phiếm hồng. Nói rồi dùng hết sức giằng tay Bạch Luật ra xoay người rời đi.
Kể từ sau hôm đó, Bạch Luật không còn thấy cô đứng ở trạm xe buýt lần nào nữa.
Anh cười chế giễu.
Đúng vậy! Giản Đơn làm sao có thể là Hướng Mạc Tâm được cơ chứ? Là anh quá thương cô, bị tình cảm cùng sự ích kỷ này mà làm cho điên rồ, cuối cùng lại đi tổn thương một cô gái khác.
______________________________
Còn tiếp ngoại truyện 2