Sau nhiều tuần điều tra, cảnh sát cũng đã truy lùng và bắt được băng nhóm bắt cóc Tiểu Hà.
Do đã từng gây nên nhiều tội ác: cướp của, giết người, hiếp dâm,... Công thêm đơn kiện bắt cóc của Hướng Mạc Thâm gửi lên tòa nên tất cả bọn chúng đều bị kết án chung thân. Nhiều người trực tiếp chứng kiến phiên tòa vẫn chưa hài lòng với kết án này. Bọn chúng thực ra xứng đáng được tử hình hơn.
Lại nói, tuy những kẻ phạm tội đều đã bị pháp luật trừng trị nhưng vết thương về mặt thể xác lẫn tinh thần thì vẫn còn luôn hiện hữu ở đó. Tiểu Hà bị những tên súc sinh bọn chúng cường bạo, hành hạ gần một tháng, kết quả bị rách bộ phận sinh dục, thân thể đầy rẫy những vết thương, gương mặt thì bầm tím đến biến dạng. Có những vết thương do bị nhiễm trùng để lâu mà gần như thối rữa, nhưng rất may vì vẫn còn có thể cứu chữa được
Lại nói, Tiểu Hà từ đó mắc phải hội chứng kinh sợ đàn ông, tâm lý luôn rơi vào trạng thái bất ổn. Vì vậy, cô không thể đi tìm việc làm sau khi tình trạng sức khỏe đã hồi phục. Tiểu Hà lại không có thân nhân hay nhà cửa riêng, Hướng Mạc Thâm đành phải đưa chị về Đông Sơn, để cô ở nhà mình và bầu bạn cùng mẹ Thanh.
Lúc biết tin Hướng Mạc Tâm đã mất, Tiểu Hà sững người, bởi vì không thể nào tin được.
Chị chợt ngộ ra, cho dù bị bọn bắt cóc cường bạo nhục nhã, đau đớn đến như thế nào thì chí ít, chị vẫn có cơ hội được sống, được nhìn thấy ánh sáng và làm lại từ đầu.
Nhưng còn Hướng Mạc Tâm? Cô bé đã vĩnh viễn dừng chân ở cái tuổi 16, bỏ lại phía sau tất cả những ước mơ và một tương lai rực rỡ mà cô hằng mong muốn.
Và điều làm chị đau nhói day dứt nhất đó là đã không thể gặp mặt Hướng Mạc Tâm lần cuối cùng.
Lại nói, tuy mắc hội chứng kia, nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà từ sau hôm A Thiển đến nhà họ Hướng chơi, Tiểu Hà đã nguyện ý đến làm bảo mẫu cho hắn.
Lúc Tư Duệ hỏi, Tiểu Hà thành thật trả lời:
" Vì chị cảm thấy cậu ta rất đáng thương! Rõ ràng rất yêu thương Tâm Tâm, nhưng lại phải đối diện với cái chết của cô bé. Hơn nữa, A Thiển bây giờ đã trở thành một đứa trẻ to xác vô hại, có gì đáng sợ nữa chứ? "
Tư Duệ hiểu ra, cô cúi đầu khẽ mỉm cười. Tiểu Hà đã lạc quan hơn trước rất nhiều rồi! Thực tốt! Mong rằng đến một ngày nào đó không xa, A Thiển cũng sẽ thức tỉnh trở lại và chấp nhận sự thật này.
__________________________________
Đêm hôm ấy, giao thừa chính thức.
Hướng Mạc Tâm mới mất được bốn mươi chín ngày, vì còn đang trong giai đoạn chịu tang cô bé, nên mọi người chỉ làm một mâm cơm gia đình rồi thôi.
Ngày đầu tiên trong năm mới đến như một làn gió dạo qua tán lá, sau đó bay thật xa.
Tư Duệ nằm nép trong lòng Cao Lãng, trằn trọc không ngủ được. Cô buồn bã trở mình, đưa lưng về phía anh, hồi sau bỗng bị một lực mạnh mẽ từ đằng sau kéo về, toàn thân dán chặt lên lồng ngực ấm áp.
Cao Lãng tỉnh giấc, anh ghé đầu xuống kề sát bên vành tai cô:
" Em sao vậy? "
Hơi thở nóng ấm bất ngờ phả bên tai khiến Tư Duệ có chút nhột nhột mà rụt cổ lại.
" Em không sao! Đánh thức anh rồi ạ? "
" Không có! Anh cũng không ngủ được! " Anh vùi mặt vào hõm vai cô, cảm nhận hương thơm nhè nhẹ của hương Hoa Tú Cầu. Tuy nó khác so với mùi hương của Tư Duệ lúc còn ở trên thành phố nhưng lại làm anh cảm thấy thích hơn.
Đặc biệt việc Tư Duệ có thể nói chuyện trở lại, tất thảy không một ai biết rằng anh đã vui sướng như thế nào! Giọng nói ngọt ngào nỉ non này, rốt cuộc cũng có thể được thưởng thức mỗi ngày. Hơn hết, lương tâm anh cũng phần nào đỡ đi cảm giác cắn rứt cùng áy náy. Bởi suy cho cùng, cũng là tại vì anh mà Tư Duệ mới mất đi giọng nói.
Anh ôm chặt cô, cô nằm yên vị trong lòng anh. Nhưng là không một ai nói gì, cứ vậy, chỉ còn tiếng gió bấc hung hăng đập vào mặt kính đòi mở cửa.
Rất lâu sau đó, Tư Duệ bỗng kéo bàn tay anh đặt lên chiếc bụng đã nhô lên rõ rệt của mình.
" Sau này, bất kể là trai hay gái, đứa bé này mình sẽ đặt tên con là Tưởng Tâm anh nhé! Cao Tưởng Tâm! "
Qua lớp vải len, Cao Lãng nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, lặp lại cái tên ấy: " Tưởng Tâm… "
" Tưởng Tâm, chính là 'tưởng nhớ về Tâm Tâm'. Sau này mỗi khi gọi tên con, nó sẽ nhắc em nhớ về cô bé, người đã không màng tới bản bản thân để bảo vệ mẹ con em! "
Đến đây, anh chậm rãi mở mắt, yêu thương hôn lên làn tóc Tư Duệ:
" Được! "
***
Sáng hôm sau, khi Tư Duệ tỉnh giấc, chợt nhận ra người nằm bên cạnh đã không còn tự lúc nào.
Cô mò mẫm bước xuống giường, tìm gọi anh:
" Lãng! "
" Lãng? Anh đâu rồi? "
Tư Duệ dò tìm khắp trên tầng không thấy, phòng bếp, phòng khách cũng chẳng có một ai. Thậm chí, đến cả A Tài cũng biến mất dạng. Cô lấy làm lạ, từ khi Tâm Tâm mất, chẳng phải cậu luôn định cư tại ngôi nhà Cao Lãng cho xây dựng bên cạnh sao! Hôm nay, cả hai người đều đồng loạt biến mất, thật khiến người ta khó hiểu.
____________________________________
Thực tế, Cao Lãng và A Tài từ sớm đã lái xe về thành phố C.
Cả hai đến Tử Thượng, Trừ Tề Vỹ Thiên đã cho mở một cuộc họp cấp cao. Ngô Hạo và vị bác sĩ cùng hai trợ thủ là A Hỏa và A Lạc cũng có mặt.
Ngô Hạo lên tiếng xác nhận:
" Trong băng nhóm của Hoắc Phong đưa tới Đông Sơn hôm đó có một số là sát thủ của Jex. Quân Jex luôn dùng một loại vũ khí cùng đạn dược đặc biệt. Đó là viên đạn bị tẩm độc từng bắn trúng Hướng Mạc Tâm. "
Nghe đến đây, A Tài cuộn chặt tay thành hình nắm đấm. Vẻ mặt đã không còn sự khiêm nhường thường lệ.
Ngô Hạo nói tiếp:
" Đêm hôm đó, tôi đã lén cài thiết bị định vị và máy nghe lén trong xe của Đồng Giai Lị. Đúng như dự đoán, cô ta cố ý để cho Tử Thượng thành công cứu người ở nhà xưởng. Sau đó, giả vờ như mọi chuyện đã chấm dứt. Đợi đến thời cơ thích hợp là lúc mọi người mất phòng bị thì tái diễn kế hoạch. Khi ấy mới thực sự ra tay. "
" Đáng ghét nữa là chúng ta không thể tra ra được hang ổ thật sự của ông trùm Jex. " Một người vò đầu lên tiếng.
Lúc này, Tề Vỹ Thiên thôi nghịch bật lửa, liếc mắt về phía người người vừa nói:
" Jex vốn không thù oán hay liên quan đến chúng ta. Vì vậy, hắn sẽ không lấn quá sâu vào rắc rối này trừ phi Hoặc Phong với hắn là bằng hữu thân thiết. Nhưng Jex nổi tiếng độc lập, hắn tuyệt đối sẽ không kết giao với ai. Bây giờ có khả năng Hoắc Phong đã tìm đến một băng đảng khác. Chúng ta trước hết phải đưa Tư Duệ và nhà họ Hướng đến một nơi an toàn. Sau đó sẽ chính thức hành động! "
" Họ sẽ không đi đâu cả! "
Tề Vỹ Thiên vừa dứt câu, A Tài liền tiếp lời:
" Tâm Tâm vừa mất, họ sẽ không đồng ý! Bây giờ chúng ta sẽ đưa một lực lượng tới bảo vệ mọi người ở Đông Sơn. Tôi không thể đợi thêm được nữa! Tối nay hãy lập tức hành động! "
Cậu muốn báo thù cho Hướng Mạc Tâm, người con gái cậu yêu. Cô bé đáng lẽ sẽ không phải chết trong oan ức, đớn đau như vậy nếu không nhờ có Đồng Giai Lị ban cho.
Người phụ nữ đó nhất định sẽ phải trả giá!
Cao Lãng khoanh tay dựa vào lưng ghế, viền môi bạc mỏng nhàn nhạt mở:
" Tôi cũng nghĩ như A Tài! Cứ tiến hành vậy đi! "
Đồng Giai Lị sau đêm nay nhất định sẽ không còn có nửa cơ hội để tự tung tác quái.
__________________________________
Giữa trưa tại thôn quê yên ắng, từ đằng xa chợt có tiếng động cơ xe Jeep chạy đến, càng lúc càng rõ dần.
Đoán là Cao Lãng đã về, Tư Duệ bây giờ mới an tâm trở lại, cô mò mẫm đi ra mở cửa.
Tiếng cổng được mở, một giọng đàn ông vang lên nhưng không phải của anh.
" Xin chào Tiểu phu nhân, chúng tôi lại tới bảo vệ cô đây! Giống như trước kia vậy! Mong được cô chiếu cố! "
A Sở trịnh trọng nói. Sau đó lôi đồ đoạn vali từ trong xe ra để ở nhà bên cạnh. Theo sau còn có những chiếc xe jeep khác chở thêm một nhóm người tới đây. Bọn họ cũng mang đồ đoạn của mình đem đi cất gọn.
Trong khi đó, A Vinh vẫn đứng bất động trước cửa xe, ánh mắt hướng về phía ngôi nhà thơ mộng đầy cây hoa cỏ lá. Đôi đồng tử xuyên qua cánh cửa đang hé mở và dừng lại ở tấm di ảnh trên bàn thờ. Là di ảnh của Hướng Mạc Tâm.
' Tôi nói cho anh biết! Mũ len của Hướng Mạc Tâm tôi không còn cái thứ hai cho anh đâu! '
Lời nói ngày nào của cô bé mà hắn vốn chẳng thèm để tâm đến giây phút này đây bỗng từ đâu ùa về cùng cơn gió lạnh.
Hắn bỗng cảm thấy cuộc đời như một tấm gương trá hình, đáng sợ và không thể tin tưởng được.
Mới ngày nào, cô nhóc không biết sợ là gì kia còn ép hắn nhận mũ len của mình. Mới ngày nào còn bảo sẽ luôn ở đây chào đón mọi người tới Đông Sơn chơi...
Vậy mà ngay lúc này đây, cô đã không giữ lời hứa, cứ lầm lầm lì lì một mình đi sang thế giới khác, chỉ để lại nụ cười rạng vỡ vô lo trên tấm di ảnh lạnh lùng.
" Nhóc con, tôi quay lại đây là để nói với nhóc rằng: Chiếc mũ len nhóc tặng... tôi thích lắm! "
***
" A Sở, anh biết Cao Lãng với A Tài đi đâu rồi không? "
A Sở giật mình, lắp bắp hỏi:
" Tiểu khu nhân… cô… cô nói… nói… "
" Tôi hỏi anh Cao Lãng và A Tài đã đi đâu rồi? Sao lại phiền hai anh lặn lội từ xa tới đây? "
" Không phải! Ý tôi là… " A Sở lắc đầu, tự tát mình một cái thật kêu: " Tôi không nghe lầm đấy chứ? Tiểu phu nhân, có phải cô vừa mới nói chuyện không? "
Tư Duệ lúc này mới hiểu ra. Cô gật đầu:
" Ừ! " Ánh mắt cô rơi vào vô định: " Không chỉ có giọng nói hồi phục, tôi cũng sắp được nhìn thấy trở lại rồi! "
Bây giờ, A Sở mới để ý đến chiếc vải băng che mắt trên gương mặt Tư Duệ. Hắn hớn hở nói:
" Thật tốt vì đã tìm được giác mạc phù hợp với cô! "
Tư Duệ cười chua xót:
" Là của Hướng Mạc Tâm hiến tặng tôi! "
***
" Tâm Tâm, tôi nào có dám tin đây là sự thật! Tại sao nhóc lại ra đi sớm như vậy cớ chứ? Tại sao? Tại sao? "
Người đàn ông vạm vỡ quỳ rạp bên phần mộ đầy hoa. Nước mắt nước mũi đã tèm nhem trên gương mặt góc cạnh.
A Vinh cũng nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh, hắn đặt lên phần mộ một ổ bánh mì thịt:
" Bánh mì nhóc thích đấy! Còn lởn vởn ở đây thì lấy mà ngửi cho đỡ thèm! "
A Sở nghe vậy thì ngẩng dậy, đánh hắn một cái:
" Vinh, cậu là đồ tệ hại! Cô bé đã đi rồi cũng không thể dành cho người ta một lời đàng hoàng tử tế sao? "
A Vinh sắc mặt vẫn không có chút biểu cảm. Hắn nhìn chăm chăm di ảnh trên bia mộ, như bị nụ cười rạng rỡ kia hút mất hồn phách.
" Tính tôi vốn vậy! Không có mít ướt như cậu! "
Nói rồi hắn đứng dậy, rảo bước rời đi. Để lại A Sở tiếp tục ngồi khóc thương cho Hướng Mạc Tâm.
Mẹ Thanh đang thắp hương ở ngôi miếu nhỏ gần đó, thấy A Vinh bước tới bà mỉm cười:
" A Sở không ra cùng con à? "
" Vâng! Mẹ cứ kệ cậu ta! "
Trong khi chờ A Sở, Hướng Mạc Thanh cùng A Vinh đi dạo một vòng thung lũng hoa.
Vùng núi đất trống đất bỏ hoang rất nhiều. Người chết, thường không có bãi tha ma hay khu đất riêng biệt để chôn cất như miền xuôi mà được đặt xây rất tùy ý. Có gia đình thậm chí còn chôn cất người thân ngay sau vườn nhà.
Ví như mộ của Hướng Mạc Tâm, cô từ bé đã rất thích lượn chơi ở thung lũng này. Vậy nên mẹ Thanh mới quyết định đem hài cốt của cô mai táng tại đây.
Ngôi mộ không quá lớn hay hoành tráng, ngược lại rất giản dị, tựa như một mái nhà bình yên không khiến người ta có cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy. Xung quanh còn có những hàng cây hoa Cẩm Tú Cầu cũng là do một tay hai mẹ con trồng nên.
Sống với loài hoa cô thích, đến khi nhắm mắt cũng vậy.
A Vinh mơ hồ có thể hồi nhớ lại một hình ảnh rất đẹp mà mình đã từng thấy tại nơi đây. Hắn bất giác mỉm cười.
Phải rồi! Tâm Tâm vẫn còn đó! Bên cạnh tất cả chúng ta!
***
Khi ba người từ mộ trở về liền có người hối hả chạy tới thông báo:
" Vinh ca, Sở ca, Ngô tiểu thư… "
Hắn thở gấp đến độ nói không thành lời, dường như mới vừa phải chạy rất nhiều.
" Đã có chuyện gì? " A Sở nghiêm túc hỏi lại.
" Có kẻ đã đánh gục hết người của chúng ta và bắt cóc Ngô tiểu thư đi rồi! Đệ vừa từ trong nhà vệ sinh đi ra thấy thế liền đuổi theo nhưng không kịp. "
" Tiểu Duệ… bị người ta bắt cóc ư? "
Mẹ Thanh nói đoạn vô tình liếc xuống chân hắn. Thấy gối quần đã bị thủng một lỗ lớn, vết thương do bị ngã cạ trên mặt đất vừa bẩn bụi vừa chảy máu. Máu làm bà chợt nhớ tới lúc Hướng Mạc Tâm bị ngấm độc mà thổ huyết, sắc mặt lập tức tái xanh.
" Mẹ Thanh, mẹ ở nhà phải cẩn thận, bọn con phải đi cứu cô ấy! "
A Vinh nói xong, chuyển sang căn dặn thằng đệ rồi lập tức leo lên chiếc xe mà A Sở vừa cho khởi động xong. Cứ vậy, điên cuồng lao đi, đuổi theo chiếc xe đi trước cách đó không xa.
__________________________________
Tối hôm ấy tại Hoắc gia.
Người đàn ông đã ngấm men say, anh ta đẩy cửa phòng, tay tháo gỡ cà vạt rồi vứt thẳng xuống đất.
Đồng Giai Lị đang nằm trên giường đọc sách, thấy Hoắc Phong trở về, dáng vẻ say khướt, còn chưa kịp nói câu nào đã bị hắn hung hăng đè xuống giường, môi áp chắn môi cô mà hôn ngấu nghiến.
Đồng Giai Lị trừng mắt, miễn cưỡng hé miệng để hắn đưa lưỡi vào trong càng quét. Qua một lúc thì bị làm cho điên đảo, sắc mặt đã có chút ửng hồng.
Hắn rời môi cô, gấp gáp cởi bỏ quần áo của hai người. Sau đó lại tiếp tục hôn xuống, từ cánh môi lên vành tai, lướt xuống cằm, cổ rồi trượt dần xuống đôi gò bông kiêu ngạo.
Đồng Giai Lị dù bị kích thích cũng cố cắn chặt môi không để mình phát ra âm thanh hưởng ứng nào. Bởi vốn dĩ ả không tình nguyện, thậm chí ghê tởm việc bị người mình không thích chạm vào. Nhưng trong giao dịch lần này, nhất là còn đang phụ thuộc Hoắc Phong, ả không có quyền từ chối.
Hoắc Phong hừ lạnh, bỗng cắn mạnh nụ hoa trong miệng. Lần này, Đồng Giai Lị không thể kìm được mà kêu lên đau đớn:
" A! Hoắc Phong đồ khốn! Anh dám cắn tôi! "
" Tôi không muốn làm tình với hình nhân! " Hắn nắm cằm Đồng Giai Lị, nheo mắt nguy hiểm nhìn cô ta cảnh cáo.
Đúng lúc hắn vừa tiến vào, còn chưa kịp khởi động trơn tru bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa inh ỏi.
" Cậu chủ, bên ngoài tự nhiên có một nhóm người đột nhập, cậu mau ra bên ngoài xem! "
Hoắc Phong nghiêng đầu về phía cánh cửa chậc một tiếng, lại thu tầm mắt về đặt trên người phụ nữ lõa thể nằm dưới thân, tiếp tục ra vào cho đến khi đạt độ cao trào. Hắn rút ra khỏi người cô, thong thả đi vào phòng tắm.
Trong khi đó, Đồng Giai Lị vẫn nằm im trên giường, ánh mắt đỏ ngầu nhìn lên trần nhà. Lúc này đây, ả cảm thấy vừa tức giận vừa nhục nhã.
Người đàn ông này, có gì gọi là yêu ả? Vốn dĩ chỉ hứng thú với cơ thể của ả mà thôi! Hai người cùng nhau làm tình, nhưng là hắn chỉ biết thỏa mãn mỗi con mãnh thú của mình, hoàn toàn không để tâm đến cảm giác của ả.
***
Lúc Hoắc Phong trở ra, trên người đã chỉn chu trở lại. Đồng Giai Lị sau đó mới đi vào nhà tắm.
Hắn mở cửa phòng, bộ dáng thư thái bước xuống nhà. Giữa sảnh lớn ở phòng khách, đang diễn ra kịch vui.
Tất cả những vệ sĩ canh gác của Hoắc gia đều đã bị hạ gục, trói gọn rồi mang vào đây. Từ trên cao nhìn xuống, tựa như những con sâu đen khổng lồ đang vùng vẫy.
Hắn quét mắt một lượt, hai tay đút vào túi quần, tầm mắt dừng lại trên người đàn ông đã nhiều năm không nhìn thấy.
Cao Lãng ngồi gác chân trên ghế sofa, tuy có chút lười nhác nhưng phong thái ngời ngợi, cũng giương ánh mắt giễu cợt lên đáp trả hắn. Bên cạnh là Tề Vỹ Thiên, hắn ngồi trễm trệ, hơi khom người châm thuốc.
Làn khói xám nhàn nhạt phả ra làm gương mặt hắn trở nên mờ mịt.
" Đến cả điếu thuốc cũng tầm thường như vậy! Hoắc Tổng, ngài rốt cuộc có gì thú vị hơn một chút không? "
Tề Vỹ Thiên giễu cợt nói. Hoắc Phong nhướng mày, lại liếc sang hai người đàn ông khác đang đứng cạnh những tên bị trói. Ánh mắt một trong hai người, là đằm đằm sát khí nhắm thẳng về phía hắn.
" Tư Duệ đâu? " Cao Lãng hỏi, giọng nói băng lãnh không chút vòng vo.
" Không có trên giường tao! "
" Mẹ nó! "
Hoắc Phong vừa dứt câu, Cao Lãng đã lập tức đi đến chĩa mũi súng trước trán hắn.
" Tao hỏi cô ấy đâu? "
" Không biết! "
" Mày không biết? Được! "
Cao Lãng nói đoạn bắn một phát đạn lên trần nhà: " Mang người ra! "
Lập tức, cánh cửa phòng của Hoắc Phong được đạp tung. Hai người đàn ông từ bên trong bước ra, tay còn chế ngự một người phụ nữ đang vùng vẫy kịch liệt:
" Thả ra! Đừng động vào người tôi! Sao các người dám đột nhập phòng người khác qua cửa sổ chứ? Hoắc Phong, mau cứu tôi! "
Nhìn thấy Đồng Giai Lị bị lôi xuống sảnh lớn, sắc mặt Hoắc Phong vẫn không thay đổi. Hắn nhàn nhạt nhìn cô, lại đối diện với Cao Lãng:
" Muốn dùng cô ta uy hiếp tao? "
Cao Lãng nhếch môi:
" Sao? Hết hứng thú với người phụ nữ này rồi? "
" Không đâu! " Hoắc Phong cười lớn: " Không phải việc của mày! "
" Hoắc Phong, cứu tôi! Lãng, sao anh lại đối xử với em như vậy? Dù gì chúng ta cũng có tình cảm bao nhiêu năm, chẳng lẽ anh thật sự không nể mặt? "
Đồng Giai Lị hoảng hốt nói. Đột nhiên bị bắt như vậy thật sự đã dọa cô ả sợ. Khi đó ả vừa trong phòng tắm đi ra, trên người mới chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm.
Lúc này, A Tài bỗng đi tới trước mặt Đồng Giai Lị. Cậu rút ra một khẩu súng, lạnh lẽo nhìn cô ta:
" Đồng Giai Lị, cô biết không? "
Đồng Giai Lị hai cánh tay đều bị chế ngự, kéo rộng sang hai bên. Ả không hiểu A Tài đang nói cái gì, khi cậu mở miệng nói chuyện tiếp cũng là lúc ả hét lên đau đớn.
" Tâm Tâm đã bị bắn ở đây, ở đây… "
Cậu vừa nói, vừa nổ súng bắn Đồng Giai Lị vào ngay đúng vị trí mà Hướng Mạc Tâm đã từng bị trúng đạn. Máu từ vết thương rỉ ra nhanh chóng thấm đẫm lớp vải bông trắng, tạo nên sự tương phản nổi bật.
" Bây giờ thì cô biết rồi chứ? "
Đồng Giai Lị đau đến hộc máu, trợn mắt nhìn cậu không nói được gì.
Nam nhân này, ả không phải không biết, cậu ta vốn hiền lành và khiêm nhường như thế nào. Bấy giờ, chỉ vì một cô nhóc mà có thể bắn người không chớp mắt. Những hạt máu bắn lên gương mặt càng làm cậu thêm phần hung ác, đáng sợ.
Mà Hoắc Phong lúc này cũng không thể thản nhiên được nữa. Hắn rút điện thoại từ trong người ra, tìm một video mở lên cho Cao Lãng xem.
" Người phụ nữ của mày ở đây! Liệu hồn thì thả Đồng Giai Lị ra! "
_________________________________
Tư Duệ bừng tỉnh, chợt phát hiện mình đã bị đưa đến một nơi nào đó.
Cô nhớ khi ấy, bỗng nhiên có người chụp lấy cô từ phía sau, cuối cùng ngất lịm đi không biết gì nữa.
Bây giờ thì rõ rồi! Thì ra cô bị bắt cóc.
Tiếng kéo cửa vang lên, thanh âm của sự rỉ sét khiến người ta phải rợn gai ốc.
Sau đó, Tư Duệ nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người. Một trong số đó đang tiến về phía cô.
" Dậy! " Tên đó quát lớn, túm tóc Tư Duệ kéo dậy.
Tư Duệ đau đớn kêu lên một tiếng, cánh tay vô thức đỡ lấy bụng che chắn.
Gã đàn ông bỗng cúi xuống, le lưỡi liếm lên cổ Tư Duệ. Cô rùng mình ghê sợ hét lên, vùng vẫy thoát khỏi sự kìm hãm của hắn.
***
Đó là cũng là đoạn ngắn video mà Cao Lãng được xem.
Hoắc Cao thu tay cầm điện thoại về, tay còn lại rút từ trong người ra một khẩu súng cười lạnh:
" Nếu mày dám manh động, tao lập tức alo cho bọn chúng chơi chết người phụ nữ của mày! Mày có từ đây có bay tới cũng không kịp! Phải rồi! Hình như cô bé còn đang mang thai con mày đấy nhỉ? Thế thì vỡ rồi! Làm sao chịu nổi hai mươi thằng đàn ông ở đó đây? "
Cao Lãng như hóa đá, tay cầm súng của anh dùng lực đến khớp xương cũng muốn vỡ ra.
Tiếng hét ấy của Tư Duệ, khiến tim anh phồng lên rồi nổ tan nát như một quả bom đỏ.
___________________________________
-Còn tiếp-