Chiếc xe Jeep lao nhanh trên đường lớn, lúc này họ đã ra đến ngoại thành Đông Sơn, chuẩn bị tiến vào thành phố C.
Cao Lãng tạm thời khép máy tính lại, anh lấy hai ngón tay nhíu nhíu mi tâm, đoạn nói với người bên cạnh:
" Đứng đằng sau quả nhiên không chỉ có Hoắc Thị, mà còn có cả sự chống tay của Tập đoàn Jex! " Bởi vì một mình Hoặc thị, căn bản không đấu nổi Cao gia.
A Tài vẫn chăm chú lái xe, tầm mắt hướng về phía trước, đôi đồng tử thoáng chốc lại phản chiếu ánh sáng từ ánh đèn đường rọi vào.
" Cậu định xử trí thế nào? "
" Đầu tư thêm cổ phiếu! " Cao Lãng đáp.
Sở dĩ làm vậy là bởi vì anh tin tưởng vào việc giá cổ phiếu sẽ hồi phục và tăng trưởng nhanh trở lại.
Lại nói, chiến lược này chỉ phát huy tác dụng khi nhà đầu tư hiểu biết thật sâu sắc về sức mạnh tài chính và khả năng cải thiện tình hình của công ty phát hành cổ phiếu. Đồng thời thích hợp đối với cổ phiếu của các công ty đã tồn tại nhiều năm trên thị trường và có sản phẩm thuộc nhiều chủng loại. Mà Cao thị hoàn toàn đáp ứng được những điều kiện trên.
Việc cuối cùng cần làm đó là thu thập thêm thông tin và nhiều lý do thuyết phục khác để đảm bảo rằng hoạt động của công ty sẽ hồi phục và tiếp tục phát triển một cách ổn định.
A Tài hơi nhíu mày. Việc đầu tư theo chiến lược này luôn tiềm ẩn những rủi ro nhất định, nhưng đây lại là chiến lược biến lỗ thành lãi rất ngoạn mục.
Mong rằng may mắn sẽ đến với họ.
Bẵng đi một lúc, lồng ngực A Tài bỗng quặn đau. Một cảm giác kịch liệt dữ dội ập tới khiến cậu khó thở. A Tài vội phanh xe lại, ôm ngực quay sang nói với Cao Lãng đang khó hiểu nhìn cậu:
" A Lãng, hay là cậu một mình lái xe trở về thành phố C trước! Tôi cần phải trở lại Đông Sơn ngay bây giờ, trực giác tôi mách bảo có chuyện không hay xảy ra rồi! "
Cao Lãng sực người, thực sự từ lúc rời đi cho đến bây giờ, anh cũng luôn có cảm giác như vậy. Không ngờ A Tài cũng cảm thấy giống anh. Toan gật đầu đồng ý thì Cao Lãng bỗng nhớ ra điều gì đó, anh vỗ vai trấn an cậu:
" A Luật, cậu yên tâm! Bên Tử Thượng điện báo cho tôi trong đêm nay đã đưa người đến Đông Sơn bảo vệ họ. Hơn nữa, bây giờ chỉ mới một giờ sáng, rất khó để bắt xe. "
" Bên Tử Thượng thật sự đã điều người tới Đông Sơn? " A Tài tay vẫn áp chặt bên ngực trái, cẩn thận hỏi lại.
Cao Lãng gật đầu chắc nịch:
" Ừ! Đáng lẽ đã tới được từ hai hôm trước, nhưng trên đường đi bỗng bị một băng đảng khác tấn công. Lần này Ngô Hạo anh trai của cô ấy cũng trực tiếp có mặt! "
Quan sát vẻ mặt của A Tài thêm một chút, nhìn trán cậu ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch thở gấp, Cao Lãng thở dài, lại vỗ vai cậu:
" Đổi chỗ đi! Cậu vất vả rồi! "
_______________________________
Lúc Hướng Mạc Tâm cùng A Thiển trở lại khe đá, người đã không còn.
Trong khe đá tối tăm ẩm thấp, khí lạnh từng đợt ùa vào tạo nên những âm thanh quỷ dị, ám ảnh.
Hướng Mạc Tâm hốt hoảng gọi lớn tên cô, thanh âm vang vọng một sự lo lắng bất lực:
" Chị Tiểu Duệ… chị ở đâu? Chị ơi? "
Vừa gọi, cô vừa tiến sâu vào bên trong khe đá, A Thiển đi theo sau, lẳng lặng quan sát cùng cảnh giác.
Bỗng hắn phát hiện có một thứ gì sáng màu, giữa cái tăm tối của khe đá vàng thêm nổi bật.
Hắn cầm lên, là một mảnh len màu trắng bị mắc vào một góc đá nhọn.
Lúc này, A Thiển chợt nghĩ tới khả năng kia, hắn lập tức khẩn trương:
" Tâm Tâm, em xem đây là gì? Có phải của cô bé kia không? "
Hướng Mạc Tâm xoay người, cầm lấy thứ trên tay hắn. Sự mềm mại từ những sợi len truyền đến đầu ngón tay khiến cô kinh sợ đến cả giọng nói cũng lắp bắp:
" Đây… đây là mảnh áo len của chị ấy mà! A Thiển, anh nhặt được ở đâu vậy? "
A Thiển hơi nghiêng đầu, toan chỉ tay về phần đá nhọn phía sau. Đúng lúc, hắn chợt phát hiện ra có động tĩnh liền vội kéo Hướng Mạc Tâm đi sâu vào trong hang.
Hướng Mạc Tâm thoạt đầu không hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi đằng sau bỗng truyền đến hoàng loạt tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa hang, cô mới hiểu ra vấn đề, bước chạy cũng tự chủ và gấp gáp hơn.
" A Thiển, bọn chúng đã theo tới tận đây rồi! "
Cô nói, âm thanh vừa đủ hai người nghe.
A Thiển " Ừ! " một tiếng, kéo cô chạy nhanh hơn.
Nhưng đi từ đầu tới tận bên kia khe đá vẫn không thấy có một bóng người, Hướng Mạc Tâm sốt ruột đến ứa nước mắt.
Tư Duệ thật sự không có ở đây! Tuy trước đó Hướng Mạc Tâm đã dặn cô nếu có chuyện gì phải lần cho đến khi ra khỏi hang. Nhưng Hướng Mạc Tâm không hề nghĩ rằng lại thật sự có thể xảy ra chuyện gì vì ở đây vốn rất an toàn. Bây giờ Tư Duệ rốt cuộc đã đi đâu rồi? Còn mảnh áo kia, cô có đang an toàn hay không?
Ánh sáng từ phía trước cửa hang rọi vào ngày càng lớn, hai người thầm thở phào chạy đến. Nhưng còn chưa kịp bước ra đến bên ngoài, A Thiển bỗng khựng lại, từ từ lùi về phía sau.
Hướng Mạc vì vậy cũng bị ảnh hưởng, cô phanh không kịp, cả mặt liền úp thẳng vào hõm lưng hắn, đau khôn tả.
Tầm mắt bị tấm lưng dài rộng che chắn, Hướng Mạc Tâm còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, phía sau đã truyền đến một tiếng súng hung tợn.
" Để xem các người còn đường nào để chạy! "
Một tên dẫn đầu bọn ở ngoài cửa hang đứng trước A Thiển nói, hắn đưa tay gỡ chiếc khăn che mặt xuống, để lộ khuôn mặt hả hê nhếch môi cười khinh.
A Thiển híp mắt cảnh giác, đưa tay ra sau che chắn cho Hướng Mạc Tâm. Cảm thấy người cô ẩm ướt, hắn bỗng giật thót, phát súng vừa rồi, không phải là…
Hướng Mạc Tâm lúc này thật sự không gắng gượng nổi nữa, cơn đau từ cánh tay trái lan truyền khắp cơ thể khiến cô tê liệt mà ngã quỵ xuống. May mắn thay có A Thiển kịp thời đỡ lại. Hắn hốt hoảng hỏi:
" Tâm Tâm, em không sao chứ? "
Hướng Mạc Tâm mím môi lắc đầu, lúc này nghiêng qua cánh tay A Thiển mới có thể nhìn ra ngoài kia khe đá.
Trước cửa hang có rất nhiều tên áo đen che mặt đứng trực sẵn. Tên nào cũng gườm gườm đáo để bắn ánh mắt hiểm độc vào bên trong, trên tay còn có cả súng. Hóa ra đây là lý do vì sao A Thiển chợt khựng bước.
Và cũng chưa bao giờ cô lại cảm thấy tuyệt vọng đến thế!
A Thiển siết chặt eo Hướng Mạc Tâm, môi áp lên đỉnh đầu cô trấn an, hận không thể giấu cô vào trong bụng bảo vệ.
Bỗng, A Thiển ngẩng đầu lên, nghiến răng trừng mắt nhìn gã đàn ông đã bắn cô:
" Mày dám! "
Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ như chiến binh đem thân thể mỏng manh che chắn trong lòng. Dưới ánh trăng ngược sáng, đồng tử hắn như bừng lên một ngọn lửa, ngọn lửa của sự tức giận.
Gã đàn ông cầm súng đã bắn Hướng Mạc Tâm như bị ngọn lửa của A Thiển thiêu đốt. Hắn nghiêng mặt lẩn tránh ánh mắt kia, đưa súng lên khóe miệng gỡ khăn che mặt thổi một hơi nhàn nhã:
" Tại sao tao lại không… "
Thế nhưng lời còn chưa phun ra hết, khẩu súng gã cầm trên tay đã một lần nữa nhả khói nghi ngút kèm theo một âm thanh vang dội.
Ánh mắt gã trợn trừng sững sờ nhìn bàn tay dày rộng đặt bên tay cầm súng của mình. Cứ vậy, thẳng thừng bóp cò, một phát liền xuyên thẳng qua sống mũi.
Tất cả bọn người kia cũng đều bị hành động của A Thiển làm cho kinh hoàng, nhất thời bất động.
Đứa con gái mới bị gã bắn có một phát đạn cảnh cáo. Vậy mà người đàn ông này đã như một tia chớp tiến lên chèn vào cò súng của gã kia nhắm thẳng vào mặt gã mà bắn, tạo nên một lỗ đen rỉ máu xấu xí trên gương mặt cợt bỡn.
Nếu như không phải quân chúng rất đông, nhất định sẽ bị dọa sợ đến mức quắn quéo chỉ còn nước bỏ của chạy lấy người.
A Thiển một tay ôm Hướng Mạc Tâm đang run rẩy. Sau khi lấy đi khẩu súng kia thì thẳng chân đá văng gã đã chết không nhắm mắt về phía đồng bọn. Cuối cùng là từng bước dìu Hướng Mạc Tâm ra khỏi hang đá.
Bọn chúng tuy tay đều chĩa súng về phía hai người phòng thủ nhưng bước chân đã kinh sợ mấy phần mà thụt lùi về phía sau.
Lúc này, tên cầm đầu đứng bên ngoài đã hoàn hồn trở lại, gã bỗng hét lên:
" Lũ thỏ đế, chúng ta đông như kiến, sao phải sợ một thằng oắt con! Mau tiến lên bắt sống chúng nó! "
Như được vực dậy, cả bọn người từ trong hang đến ngoài hang đều hùng hổ đuổi theo. Nhưng tuyệt nhiên không một tên nào dám nổ súng. Bởi vì chủ nhân của chúng đã dặn phải bắt sống con nhóc cùng gia đình của nó về. Vậy nên nếu để xảy ra mệnh hệ gì ngoài ý muốn, tất cả cũng sẽ không xong.
Hướng Mạc Tâm như quên đi cơn đau nhức nhối ở cánh tay trái, mặc kệ máu có thẫm đẫm ra vải bông của áo khoác. Cô dùng hết sức bình sinh để chạy với A Thiển.
Hắn chân dài, sải bước rất nhanh, như bình thường có thể đã ngắt đuôi được bọn chúng. Nhưng A Thiển vẫn luôn đợi cô, vì cô mà hắn tình nguyện thụt lùi về sau che chắn cho cô, phòng trường hợp bọn chúng nổ súng.
Hướng Mạc Tâm bỗng dưng cảm động, lại không muốn hắn vì mình mà để bản thân làm bia đỡ đạn. Cô quát lớn:
" A Thiển, anh chạy trước đi! Mặc kệ em!
Đường núi phủ trắng những bãi tuyết còn đọng lại sáng nay, ban đêm không đèn rọi chiếu vừa tối vừa trơn trượt. Đi không đã muốn ngã, chứ đừng nói tới chạy.
A Thiển nghe Hướng Mạc Tâm nói vậy thì tức giận, một tay chụp lấy cô bế thốc lên vai.
" Im miệng cho anh! Chúng ta sẽ cắt đuôi chúng sau đó sơ cứu vết thương cho em! " Hắn giận dữ nói, cánh tay càng siết cô mạnh mẽ hơn.
" Nhưng người bọn chúng muốn bắt hình như là em! "
Bấy giờ Hướng Mạc Tâm mới chợt nhận ra, trên đường từ nhà mình đến chỗ A Thiển, các nhà dân đều đã đóng cửa tắt đèn, không giống như có dấu hiệu bị đột kích. Trong khi đó, cha mẹ đều đã bị khống chế, thậm chí còn truy lùng bất tận cô và Tư Duệ. Rõ ràng là bọn chúng chỉ nhắm vào gia đình cô, nói cách khác nếu cô tách Tư Duệ và A Thiển ra, hai người họ sẽ được an toàn.
Nghĩ vậy, Hướng Mạc Tâm bất giác siết chặt vai áo A Thiển, lòng bàn tay dính máu dây lên phần vải màu xanh lục, dưới bóng tối máu trở thành một màu đen đặc. Tay còn lại nhân lúc hắn mải chạy không để ý, cô lén lút rút ra một món đồ.
' Thật sự đã chẳng còn cách nào khác để có thể cứu anh! '
Đoàng!
Tiếng súng bất thình lình vang lên giữa màn đêm thanh tĩnh kèm theo một tiếng gầm đau đớn. Ngay tức khắc, những bước chân của A Thiển lập tức chậm lại, lực tay đồng thời nới lỏng vì đau đớn.
Lợi dụng điều đó, Hướng Mạc Tâm dùng sức tuột xuống từ trên cánh vai hắn. Cô toan rẽ sang hướng khác để đánh lạc hướng bọn chúng nhưng chẳng may vì đường quá trơn mà trượt chân ngã lăn xuống sườn núi.
Những bước chân dồn dập như sóng lũ dần tan. Cuối cùng, chỉ còn lại tiếng gió kêu gào cùng tiếng gọi thảm thiết của một người đàn ông.
Anh ta hét lớn tên cô: Hướng Mạc Tâm.
__________________________________
-Còn tiếp-