Đào Anh Thy lo lắng vô cùng, bây giờ cô có mọc cánh cũng khó thoát được.
Nhưng cô cực kỳ rõ ràng, cho dù trốn được khỏi nơi này, dựa vào thế lực của Tư Hải Minh, cô trốn cũng không được xa, thậm chí có thể bị Tư Hải Minh phát hiện ra lũ nhóc.
Lúc này Tư Hải Minh không giống như người bình thường, rất đáng sợ.
Hạ Khiết Mai chịu lấy áp lực nói: “Nhưng mà triệu chứng của cô ấy đúng là bị hen suyễn.”
“Bây giờ tôi còn chưa rõ lắm, để tôi hỏi cô ấy vài câu” - Hạ Khiết Mai đi tới trước mặt Đào Anh Thy.
“Trước cô có bị chứng thở khò khè không?”
Đào Anh Thy chần chừ một lúc rồi gật đầu.
“Lần trước là lúc nào bị?” - Hạ Khiết Mai hỏi.
Đào Anh Thy cần môi, sau đó nói: “Hình như là… năm mười bốn tuổi. Phát tác trong tình huống nào?”
Đào Anh Thy cụp mắt, hai tay bất an nằm chặt lấy nhau.
Hạ Khiết Mai quan sát phản ứng của cô, nhìn ra cô đang sợ, giọng nói không khỏi nhẹ nhàng hơn: “Đừng sợ, ở trước mặt cô, tôi chỉ là một bác sĩ, sẽ
không làm cô bị thương, chỉ cần cô nói cho tôi, tôi sẽ chữa trị cho cô.”
Đào Anh Thy cố nén sự run rẩy của bản thân, ký ức đã từng không chịu nổi lại thoáng hiện lên trong đầu, cô không muốn nhớ, không muốn nói với người khác vết sẹo trong lòng mình, cứ như chỉ cần để lộ ra là nó sẽ rỉ máu.
Nhưng nếu cô không vượt qua cửa ải này thì Tư Hải Minh sẽ không bỏ qua cho cô.
Nếu cô xảy ra chuyện gì, đám nhóc sẽ phải làm sao?
Trong đầu cô liền hiện ra hình ảnh của sáu đứa bé hồn nhiên ngây thơ, mập mạp lại hoạt bát, khiến cho cô như được tiếp thêm lòng dũng cảm, nói: “Lúc ba đánh tôi”
Mắt đen của Tư Hải Minh như co lại, vẻ mặt âm trầm nhìn cô.
Vừa rồi lúc ở trong phòng, phản ứng
hen suyễn của Đào Anh Thy là do anh vung quyền về phía cô…
Hạ Khiết Mai kinh ngạc, đại khái cô cũng nhìn ra vấn đề tâm lý dẫn đến chứng hen suyễn của Đào Anh Thy, nhưng không ngờ lại là vấn đề này.
Như vậy, Tư Hải Minh ở trong phòng khách sạn đã đối với cô ấy… Nhưng trên người cô bé này không có tổn thương, chắc là còn chưa kịp ra tay, chỉ là cơ thể bị hù dọa nên sinh ra kích thích.
“Sau khi ba mẹ tôi ly hôn thì tôi sống chung với ba, tính tình của ba không tốt, thường xuyên đánh tôi. Sau đó, vào năm mười bốn tuổi, ông ấy lại muốn đánh tôi, lúc ấy tôi cũng không biết sao, cơ thể bắt đầu có biểu hiện khác thường, trong lòng khó chịu, thở dốc không được, lúc được đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói là… bị kích động cho nên dẫn tới chứng hen suyễn.”
“Sau đó thì sao? Không tiếp tục tái phát chứ?”- Hạ Khiết Mai hỏi.
“Sau khi bà nội biết tôi phải nằm viện, liền đưa tôi về quê chăm sóc. Ba tôi sẽ không đánh tôi trước mặt bà nội, cho nên bệnh không tái phát nữa…” -Đào
Anh Thy vừa nhớ lại, vừa nói.
Cô cho là mình rất khó tiếp nhận, không ngờ khi nói ra rồi cũng không khó khăn đến vậy.
Hạ Khiết Mai quay đầu nhìn Tư Hải Minh, dường như đang trưng cầu ý kiến của anh.
Tư Hải Minh đứng dậy, cả người đầy khí thế áp bức, giọng nói trầm thấp khiếp người: “Vứt tới nơi mà tôi không nhìn thấy đi”
Nói xong liền rời đi.
Nhìn vệ sĩ đang khẽ gật đầu bên cạnh liền biết, đây là muốn truyền đạt đến nội bộ tập đoàn Vương Tân, bên Chương Vĩ đi.
Nói cách khác, Đào Anh Thy không cần làm ở tập đoàn Vương Tân nữa.
Tư Hải Minh rời đi, Hạ Khiết Mai đi tới trước mặt Đào Anh Thy, nói cô: “Đợi lát nữa tôi đi lấy thuốc cho cô”
“Không cần đâu.”
“Giữ ở bên người, đề phòng bất trắc” -Hạ Khiết Mai nói xong thì đi lấy thuốc cho cô.
Đào Anh Thy đứng thất thần ở nơi đó một lát, rồi quay người rời đi.
Cô muốn thuốc sao? Đương nhiên không phải.
Đây là bệnh tâm lý, mặc dù thuốc có tác dụng với cô, nhưng mà cô không hi vọng lần sau sẽ bị người ta đánh.
Ngoại trừ gặp phải Tư Hải Minh, lúc nào cô cũng đều ổn hết, đều không bị tái phát lần nào.
Chắc hẳn sau này sẽ không gặp lại Tư Hải Minh nữa đâu.
Hết chương 61.
—————————————————-
08/05/2022
Lynk nèe
🧐😃😝
End
• 200 like mỗi chap 20 vote mình bão truyện nhed mọi người.